Ma Thiên Ký

Chương 2: Chương 2: Thiếu niên bỏ mạng



Người nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà, quần áo màu đỏ thẫm, trên tóc cài một đóa hoa lớn màu đỏ, khuôn mặt thô, xấu xí, trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng lớn.

Người nam bên cạnh chừng bốn mươi tuổi, mặc áo bào màu xanh da trời, khuôn mặt bình thường, bên hông giắt một thanh đoản kiếm vỏ màu vàng, trên tay cầm một cái nỏ lớn. Cái nỏ đã trống rỗng, hiển nhiên vừa rồi chính người này đã ra tay công kích Liễu Minh.

“Các ngươi không phải là Hắc Long Vệ?” Liễu Minh nhìn chằm chằm vào hai người, hít sâu một hơi hỏi.

Hắn sống một mình ở hung đảo lâu như thế nên đã học được một điều, trước khi động thủ phải tìm ra nhược điểm của đối phương.

Cho nên hắn mở miệng vừa là thăm dò, vừa muốn kéo dài thời gian một chút.

Thực tế, trong thời gian ngắn ngủi này, đầu óc hắn đã trải qua vô vàn suy nghĩ.

“Người nữ hai tay vừa thô vừa to, bước chân nặng nề, rõ ràng là nghiêng về thể lực, thân pháp chắc không được nhanh nhẹn. Cái cây binh khí kia nặng như thế, tốt nhất không nên dính vào. Người nam thì mười ngón tay trắng nõn, ánh mắt âm trầm, quá nửa là đã luyện công phu gì đó đặc thù, nhất định phải cẩn thận một chút…”

Hai người đối diện không biết thiếu niên gầy yếu trước mặt mình lại có thể nghĩ được nhiều như thế trong một thời gian ngắn. Nhưng dù sao, đối đầu với một đối thủ trẻ thế này cũng là lần đầu tiên, vì thế cả hai đều lộ ra vẻ hứng thú.

Nam tử hướng với bên hông rút ra một mũi tên, lắp nên cái nỏ lớn của mình, giọng lạnh như băng:

“Liễu Dương Tông, người quận Chiêm Nam, thành Dương Nguyên, bảy năm trước phạm tội bất kính, khi quân, bị bắt đưa vào đại lao quận Nam Lan, sau đó bệnh chết ở trong ngục. Con của hắn là Liễu Minh tuổi nhỏ nên được miễn chết, nhưng bị đày tới hung đảo trong biển Chết ở Trừ Châu, phải sống lưu đày ở đó cả đời. Một tháng trước, hung đảo không hiểu vì sao chìm xuống đáy biển, đại bộ phận tù phạm đều chon thây dưới đó, chỉ có mười một người đám Liễu Minh chạy thoát khỏi biển Chết. Hiện tại Hình bộ phát ra truy sát lệnh ngân cấp, không cần biết sống chết, chỉ cần bắt về. Những tin này ta nói không sai chứ?”

Nam tử kia nói xong, nữ tử xấu xí bên cạnh cũng phát ra tiếng cười chói tai:

“Tiểu tử, kẻ này bảy ngày trước chết trong tay vợ chồng ta đấy, ngươi nhìn xem có phải đồng bạn của ngươi hay không?”

Sau đó ả ta kéo cái áo quấn bên hông ra, vất ra ngoài mặt đất.

“Bịch bịch”, cái áo da lăn mấy vòng, sau đó một cái đầu người lộ ra.

Mặt người này mọc đầy râu, da thịt ngăm đen, thô ráp, miệng hơi nhếch lên, nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Ánh mắt của thiếu niên quét qua cái đầu đó, giọng trầm xuống, khẽ thì thào: “Thiết Đầu!”

“Ngươi nhận ra hắn, xem ra là đúng rồi. Tiểu tử, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, hai vợ chồng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ giam giữ ngươi, có khi ngươi còn được bảo toàn tính mạng. Nếu còn kháng cự, nhất định bọn ta sẽ giết không tha.” Nam tử mặc áo xanh thuần thục lắp tên vào trong hộp nỏ, giơ về phía trước, nói.

“Hai vị đã biết rõ về ta như thế, xem ra chính là cung phụng của Hình bộ rồi. Không biết là cung phụng cấp độ gì? Nói những lời lừa gạt này, tưởng ta không biết gì về pháp lệnh của Đại Huyền hay sao. Bằng việc trước đó ta đã chém giết nhiều Hắc Long Vệ như thế, cho dù có được hoàng tử, đại thần che chở thì ta cũng vẫn sẽ bị phanh thây xé xác mà thôi.” Thiếu niêm trừng mắt, căn bản không hề tin vào lời của gã nam tử kia.

Nam tử áo xanh nghe thấy hắn trả lời như thế thì hừ lạnh một tiếng, cũng không phủ nhận.

Ả đàn bà xấu xí bên cạnh lại cười khanh khách, nói chêm vào:

“Không ngờ tiểu huynh đệ tuổi không lớn lắm mà lại có thể hiểu rõ pháp lệnh như thế. Người ở hung đảo quả nhiên đều bất phàm, tuổi nhỏ nhưng không thể đối đãi như người bình thường được. Vợ chồng ta đúng là Ngân Lân cung phụng của Hình bộ, tiểu huynh đệ sau khi xuống dưới suối vàng cũng không thể trách vợ chồng ta ỷ lớn hiếp nhỏ. Phu quân, động thủ đi!”

Người đàn bà xấu xí nói dứt lời thì thần sắc cũng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Lang Nha Bổng trong tay vung lên, tạo ra một cỗ cuồng phong lao thẳng về phía thiếu niên.

Nhìn ả thân hình sồ sề, vậy mà lại nhanh nhẹn vô cùng, binh khí cực lớn trong tay vậy mà nhẹ nhàng linh hoạt tới không ngờ.


DMCA.com Protection Status