Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 17



“Ta không ngờ, đêm nay ngươi cư nhiên buông tha hài tử kia.”

Nam tử trung niên ngồi ngay ngắn, đối diện với Mộ Dung Cửu Châu đang đọc sách dưới ánh nến bên án thư, không khỏi cảm khái. Trên lưng hắn vẫn như cũ đeo một thanh trường kiếm màu đen, dưới ngọn nến phản chiếu thành quang mang quỷ dị.

Mộ Dung Cửu Châu buông quyển sách xuống, uể oải vươn vai, khóe miệng vẫn mang theo ý cười chưa biến mất từ sau bữa tiệc tối. Mái tóc đen nhánh như mực, thần tình đã bớt đi vài phần sắc sảo của ban ngày, chỉ thêm tuấn mị: “Chỉ là một hài tử thôi, hà tất phải nghiêm túc?”

Nam tử kia sắc mặt biến ảo, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ khẽ thở dài.

“Ngươi không tin ta?” Mộ Dung Cửu Châu ngồi lên chiếc giường đã được trải đệm chăn tỏa mùi hương thoang thoảng, tự mở dải kim cô buộc tóc, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

“Tin hay không tùy ngươi, dù sao bao năm nay, nam nữ thiếu niên chết dưới tay ta nói ít cũng khoảng một trăm tám mươi người, ta không quan tâm người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào!”

“Cửu Châu sư đệ!” Nam tử không chịu được khi nghe thấy ngữ khí gần như tuyệt vọng của hắn, siết chặt nắm tay, đáy mắt tràn ngập đau đớn.

Mộ Dung Cửu Châu chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nam tử, cuối cùng mỉm cười: “Bất luận thế nào, ta vẫn đa tạ Hứa sư huynh, mấy năm qua, luôn ở bên cạnh ta. Đáng tiếc ──” Ngón tay hắn chỉ vào tim mình, bình tĩnh nói: “Thứ ở nơi này của Cửu Châu, nhiều năm trước đã không tìm thấy nữa, không thể trao cho Hứa sư huynh.”

“Sư đệ ngươi ──” Nam tử đột nhiên đứng dậy. Mộ Dung Cửu Châu lại xua tay, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mép giường, gương mặt đã khôi phục vẻ tính kế.

“Đêm nay ta cho hài tử kia cùng dùng cơm, là muốn xem trong lòng tên tiểu tử Hạ Lan hắn có bao nhiêu phân lượng.”

Đối với kẻ muốn bước trên đỉnh cao của quyền lực, tình cảm tuyệt đối là một thứ xa xỉ.

Hắn nghịch dải kim cô, khẽ nắm lại rồi buông ra, kim cô đã đứt thành mấy mươi đoạn ngắn: “A, Hạ Lan Thính Tuyết, ngươi muốn đấu với Kim Thịnh hoàng triều ta, còn thua xa lắm!”

Nụ cười vô tình dưới ánh nến chập chờn lay động. Hứa sư huynh kia lẳng lặng nhìn người trước mặt, đôi nhãn châu đen nhánh dần dần phủ một tầng bi thương, chậm rãi đến gần, quỳ một bên gối dưới ánh mắt ngạc nhiên dò hỏi của Mộ Dung Cửu Châu.

Ngón tay thô ráp duỗi ra, nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài tản mác khắp đôi vai Mộ Dung Cửu Châu, lại nắm chặt hai tay hắn.


DMCA.com Protection Status