Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 15



“Vút ─── ” Lại một mũi tên từ trong tay hoàng y nhân bắn ra, nhanh như chớp cắm vào cổ họng con chồn hôi.

Tô Khuynh Quốc sớm nhìn ra đám người Trần Lục Hợp thân thủ bất phàm, lúc này thấy họ thi triển tài bắn cung, trong lòng càng chấn động. Những hoàng y thị tòng này, tu vi của mỗi người e rằng không dưới ba bốn mươi năm, không biết Hạ Lan Thính Tuyết từ đâu thu nạp được những kỳ nhân dị sĩ tài ba này làm môn hạ.

Chỉ trong chốc lát, đám người Trần Lục Hợp đều có thu hoạch, sau yên ngựa đều treo vài con mồi.

Hạ Lan Thính Tuyết chỉ lo nói chuyện với Tô Khuynh Quốc, ngược lại không thu được gì. Thấy sắc trời dần tối, hắn mới từ trong bao đựng tên bên mình rút ra một cây tiễn lông chim màu trắng, tìm kiếm con mồi, vừa vặn nghe thấy phía trên có tiếng chim ưng kêu, một con hải đông thanh hình dáng hung mãnh bay qua đỉnh đầu mọi người.

“Tiểu Tô, ngươi ta cùng bắn hạ nó, được không?” Hạ Lan Thính Tuyết một lòng muốn làm Tô Khuynh Quốc vui, mỉm cười nắm lấy tay Tô Khuynh Quốc giương cánh cung bạc, cài tên lên dây, mũi tên như sao băng, bắn thẳng vào đầu hải đông thanh.

Mắt thấy mũi tên sắp cắm vào đầu con mãnh ưng, đám người Trần Lục Hợp trầm trồ khen ngợi. Bỗng nhiên từ phía đối diện phóng ra một mũi tụ tiễn (loại tên bắn từ cái nỏ nhỏ đeo bên tay), “đinh” một tiếng chạm trán đuôi tên bằng lông chim trắng, khiến mũi tên lệch mục tiêu, rơi xuống bụi cỏ.

“Ai?” Nửa đường bị người bắn rơi tên, Hạ Lan Thính Tuyết rất tức giận, xoay về hướng phát ra tụ tiễn quát: “Kẻ nào dám giả thần lộng quỷ, làm hỏng hứng thú của bổn Hầu gia?”

Trong rừng có người thấp giọng hừ một tiếng, tiếng vó ngựa thong thả vang lên, một người cưỡi ngựa đến trước mặt bọn họ. Đó là một nam tử trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, diện mạo cường tráng, trên vai khoác một thanh bảo kiếm không vỏ toàn thân màu đen.

Hải đông thanh lượn vài vòng trong không trung, mới bay xuống dưới, thu cánh đáp trên chuôi kiếm của nam tử, hướng phía mọi người khẽ kêu lên.

“Hầu gia thì đã sao? Nếu Thanh Nhi của chủ nhân thật sự bị các ngươi đả thương, các ngươi sẽ phải lấy mạng để đền lại!” Nam tử vuốt ve hải đông thanh, cười lạnh, lúc ánh mắt đảo qua Tô Khuynh Quốc, lại có phần sửng sốt.

Hạ Lan Thính Tuyết sao có thể chấp nhận kẻ khác cười nhạo trước mặt mình, hàng mày tuấn mỹ nhíu chặt, đang định nổi sung, trong rừng lại vang lên tiếng vó ngựa, vài kỵ nhân xuất hiện sau lưng nam tử. Nam tử kia vội vàng kìm cương hướng một bên, nhường ra một con đường.


DMCA.com Protection Status