Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 11



Ngày đông rét ngọt, mấy hôm liền trời trong xanh, băng tuyết đọng trên mái ngói, thềm hiên Thủ Bị phủ đã tan hết, thay vào đó là những chiếc đèn lồng bằng lụa mộc đỏ tươi được treo lên. Gia bộc bận rộn quét tước khắp nơi chuẩn bị đón trừ tịch (giao thừa).

Tô Khuynh Quốc thì lại ôm đĩa bánh bột năng đậu phụ rắc dừa, nhàn nhã ngao du từ đầu đông đến đầu tây, vừa ăn vừa dạo, thi thoảng lại chào hỏi vài ba câu với những gia bộc hắn gặp trên đường.

“Lỗ tam thẩm, thẩm giặt y phục sao…”

“Triệu bá, bá tưới hoa a…”

Những lời nói bâng quơ loại này Tô Tuyền cùng Tô Ki đi bên cạnh hắn đã nghe đến lỗ tai cũng chai đi, bất quá những gia bộc được Tô Khuynh Quốc bắt chuyện đều thập phần vui vẻ, lần lượt hồi đáp, đa tạ Tô tiểu công tử quan tâm.

Tiểu công tử ở trong phủ này, nghe nói là khách quý của khách quý của Thủ Bị đại nhân, khó có được người tướng mạo tuấn tú tính tình lại hòa hảo như vậy, cả ngày tủm tỉm cười, bảo bọn họ làm sao không thích cho được.

Đây chính là điểm mị lực của Tô Khuynh Quốc, mặc dù hắn cả ngày rong chơi không làm bất cứ chuyện gì, mặc dù những nơi hắn đi qua, vụn bánh đều rơi đầy đất, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không ai chán ghét hắn.

Chỉ có Tô Tuyền là mất hứng. Nàng bất đắc dĩ cầm khăn tay, đi theo phía sau Tô Khuynh Quốc nhặt từng vụn bánh vươn vãi.

“Công tử, chúng ta đã ở đây bốn ngày rồi, bao giờ mới khởi hành đi Kiếm Môn quan?”

Nàng vờ như không thấy Tô Ki nháy mắt ra hiệu với mình, không chút khách khí nhắc nhở Tô Khuynh Quốc. Tất cả là tại tay nghề trù tử của Thủ Bị phủ quá giỏi, Tô Khuynh Quốc ăn đến quên cả đất trời, chỉ muốn ở lại lâu hơn, lâu hơn nữa.

“Gấp gáp cái gì? Thiên Âm đường còn chưa truyền tin tức của Đàm Tiếu, chúng ta vừa vặn dĩ dật đãi lao (lấy nhàn nhã đối phó với mệt mỏi), cứ từ từ mà đợi.”

Tô Khuynh Quốc thoải mái nhún nhún vai, quay đầu liếc mắt nhìn hai người: “Huống hồ cho dù hắn đến Kiếm Môn quan, có lẽ cũng không dễ dàng mượn được binh mã.”

“Hắn không phải đang nắm binh phù trong tay sao?” Tô Tuyền và Tô Ki đều sửng sốt, đang định truy hỏi, chợt thấy bóng người từ đầu kia của hành lang đi đến, liền nín bặt.

Hạ Lan Thính Tuyết một thân phục trang săn bắn màu trắng ánh bạc, áo choàng không tay hồng đào khoác bên ngoài, thần thái phi dương bước đến, cười nói: “Tiểu Tô ngươi dậy rồi sao. Sáng sớm nay ta vốn định dẫn người ra ngoài thành săn bắn, kết quả Tô Tuyền bọn họ nói ngươi vẫn còn ngủ, nên không muốn đánh thức ngươi. Ngủ ngon không?”


DMCA.com Protection Status