Loan Phượng Minh

Chương 29: Tay nõn cởi áo



Ánh nắng lặng lẽ nhẹ lướt, phủ trên mép váy đỏ thẫm là kim của Diệp Tư, cô lau vết máu bên môi cho Phượng Vũ, không hỏi lại chuyện vết thương. Bưng bát canh thịt bò vẫn còn hơi ấm lên, khuấy một chút, nghiêng người hỏi: “Vẫn ngồi được chứ?”

Y ngơ ngác nhìn xuống cuối giường, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp: “Không cần quan tâm.”

“… Chẳng lẽ không ăn chút nào thật sao?” Cô thở dài, múc một muỗng đưa tới, y lại mím môi. Vẻ mặt Diệp Tư đoan chính, nói: “Còn nói không uống nữa, là tôi dùng thủ đoạn đặc thù đấy.”

Y nghiêng mặt qua, lãnh đạm nhìn cô.

Cô lại không để trong lòng, nhướng hai hàng mày nói: “Không thì tự cậu uống đi, còn không nữa để tôi ra tay hộ cho.”

Phượng Vũ nhìn cô chòng chọc, không lên tiếng, tay cô lại đưa lên, y miễn cưỡng mở miệng, chầm chậm uống xuống. Canh được hầm rất đậm đà, giữa hai đầu mày của Phượng Vũ lại lộ ra nét lo, dường như không quen với hương vị này lắm.

Lúc y uống, rèm mắt hơi cụp xuống, đôi ngươi vốn màu mực lạnh dưới ánh nắng thoáng hiện sắc nâu, ánh mắt thế nhưng vẫn thật tĩnh mịch.

Ngoài mặt Diệp Tư ra vẻ cứng rắn, song mỗi khi nhìn thấy đôi mắt tịch liêu đến mức chẳng giống của thiếu niên ấy, trong lòng liền cảm thấy ngột ngạt. Ban đầu chỉ theo bản năng muốn tránh khỏi người thiếu niên khiến cô thấy không thoải mái này, thế mà bây giờ, lại kìm lòng không đậu muốn biết rốt cuộc y đã phải trải qua những gì, mới có thể biến thành dáng vẻ hiện tại.

Song lại biết rõ, lấy tính tình của y, lấy thân phận của cô, dù có mở miệng thì cũng chỉ uổng công.

Đang mãi nghĩ như vậy, không khỏi phân tâm, thìa đồng trong tay hơi nghiêng, cuối cùng sơ ý làm vãi canh xuống lớp áo bên cổ của Phượng Vũ. Cô giật mình khẽ thốt, y lại chẳng hề để ý.

“Quần áo đặt ở đâu? Tôi giúp cậu đổi bộ khác.” Cô vội buông bát đứng lên.

Y nhắm mắt lại, hơi lắc đầu.

“Không cần à? Hay là không biết đặt ở đâu?” Cô ngạc nhiên, thấy y có vẻ rất mệt mỏi, cũng không hỏi tới cùng, ngoảnh lại xem xét cách bày trí trong phòng. Phòng ốc cũng coi như rộng rãi, nhưng rõ ràng không hoa lệ tinh xảo bằng chỗ cô ở, bàn ghế tủ kệ trong phòng tuy cũng chế tác từ vật liệu thượng hạng, song đều đã cũ kỹ, phần góc thậm chí còn tróc cả nước sơn, lộ ra nguyên trạng. Cuối giường có một cái rương gỗ, cô tiến lên mở nắp rương dày nặng ra, thấy bên trong trống trơn, chỉ có mấy bộ quần áo xếp chồng ở một góc, màu sắc đều mới toanh, có lẽ do y biết phải trở về nên mới may thêm gần đây.


Diệp Tư thuận tay cầm lấy bộ áo trong trên cùng, trở lại trước giường, đưa tay thả hai lớp mành cả trong cả ngoài xuống.

Móc bạc lắc lư, mành liêm buông xuống, một tầng xanh đậm một tầng trắng tinh, chặn lại nắng từ cửa sổ, hắt ra cái bóng nhàn nhạt.

“Tự mình thay được mà nhỉ?” Mặc dù cô không phải người thời đại này, nhưng cũng không cởi mở tới mức không để ý tới nam nữ khác biệt, vậy nên chỉ đưa quần áo sạch sẽ cho y, mình thì lùi lại một bước, chui ra khỏi mành.

Ai ngờ chờ ngoài mành một lúc lâu, cũng không nghe thấy y bảo đã thay xong, cô bất giác nhíu mày xoay người, hơi kéo lớp mành vải ngoài cùng: “Cậu… thay xong chưa?”

Hơi thở của Phượng Vũ có chút nặng nề, qua một lát mới đáp: “Chưa.”

“… Cánh tay trái không cử động được à?” Cô thử thăm dò hỏi một tiếng, thấy y không trả lời, bèn dè dặt vén ra một khe hở, nhìn vào bên trong.

Trong cảnh mờ tối, Phượng Vũ đã ngồi tựa dậy, trọng tâm cơ thể nghiêng cả sang bên phải, hiển nhiên ngồi cũng rất trầy trật. Áo bị cô làm ướt đã cởi được một nửa, y đang cắn răng, muốn rút cánh tay trái khỏi ống tay áo. Lúc này Diệp Tư từ trong mành ló mặt vào, Phượng Vũ vốn chuyên chú vì vậy mà kinh động, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, không khỏi hơi giật mình, lập tức nói: “Ai cho cô thò người vào?”

Lần đầu tiên Diệp Tư thấy y lõa thân trên, cũng không phải gầy yếu không chịu nổi như trong tưởng tượng, hai má bất giác hơi ửng đỏ, lại cao ngạo nói: “Có gì mà hiếm lạ chứ? Cậu cũng chẳng phải con gái!”

“… Cô không biết đường xấu hổ à?” Phượng Vũ nhịn đau muốn khoác áo lên, động tác vô cùng gian nan. Diệp Tư cười khẩy: “Hậu quả của việc cậy mạnh chính là tự mình chuốc lấy khổ.” Trong lúc nói chuyện đã vén mành lên, chui vào.

“Để cho tôi.” Cô không để y phản đối, bắt lấy cổ tay y, cẩn thận kéo ống tay áo ra. Trong lúc đó, lại phát hiện vải gạc trên vai trái y thấm máu, còn chưa kịp sậm màu.

Vẻ mặt cô trầm xuống, giơ tay phủ bộ áo mới lên cho y, không vui nói: “Bảo cậu đừng có đắp cái gì mà cao Thư Kim ấy, cậu không chịu nghe, giờ lại chảy máu rồi! Mau lấy xuống đi, đừng dùng nữa!”

Phượng Vũ cau mày, nói: “Không phải do cao thuốc.”


“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Cô nhìn vai trái của y. Song y chỉ cúi đầu xỏ áo, dường như không định để ý tới vết thương. Diệp Tư có chút sốt ruột, ngăn y lại mắng: “Cậu chẳng để ý gì tới bản thân cả à? Đã lỡ nhiều ngày như vậy rồi, nếu còn không có chuyển biến tốt, không sợ cái cánh tay này phế luôn sao?”

Động tác của y chợt khựng lại, nhưng cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, rất nhanh đã trở về vẻ hờ hững ban đầu.

“Vì để mau chóng đưa cậu về Thượng kinh mà cả đường chúng ta mất bao nhiêu hơi sức, cậu cũng không thèm để ý chút nào ư?” Diệp Tư nhìn thẳng y, tiếp tục nói.

Phượng Vũ một tay buộc đai áo, ngón tay có hơi run, giống như căn bản chẳng quan tâm đến cô.

Cô vốn định thay thuốc cho y lần nữa, cũng không biết tại sao, nhìn bộ dáng này của y, cảm thấy lòng tốt của mình chỉ tổ phí hoài, lòng trở nên nguội lạnh, xoay người vén mành ra. Bấy giờ cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, giọng Phúc thẩm ở bên ngoài vang lên. “Quận chúa, bữa trưa của công tử đã nấu lại xong rồi ạ.”

Cô nghiêng mặt thoáng liếc tấm mành đang buông rũ, nói với bên ngoài: “Mang vào đi.”

Phúc thẩm xách hộp tiến vào phòng, thấy mành đã thả xuống, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Công tử đã ngủ rồi ạ?”

“Không phải, đang thay đồ.” Cô bước lên một bước, lại không kiềm được dặn dò, “Vai trái của đệ ấy lại chảy máu rồi, bà xem thử giúp đệ ấy một chút.”

Phúc thẩm cuống quýt gật đầu, Diệp Tư tới trước bức bình phong, trong lòng rốt cuộc vẫn nặng nề, chợt nghĩ tới lời Phúc thẩm nói trước đó, liền quay đầu hỏi: “Phụ vương đâu?”

“… Vương gia ngài ấy, hình như đi từ đường rồi ạ.” Phúc thẩm thấp giọng, như không muốn để Phượng Vũ nghe thấy.

Diệp Tư hơi giật mình, nhưng lập tức hiểu được hàm nghĩa trong đó, không khỏi cũng nhìn về phía tấm mành. Song tấm mành dày dặn im lặng bất động, vẻ mặt của người bên trong lúc này ra sao, cô hoàn toàn không biết.

***


Ngày hôm ấy Bắc Dận vương sau khi rời đi từ sáng sớm, mãi đến lúc trời lặn cũng chưa trở về. Diệp Tư biết ông ấy đi từ đường là để “thăm” Thế tử, người đã bỏ mình trên núi tuyết, chỉ còn lại linh cữu trở về, trưởng tử Phượng Cử.

Cô thậm chí chưa từng gặp qua vị huynh trưởng này, nhưng từ trong miệng của Da Luật Trăn và những người khác, ít nhiều cũng biết được công tích vĩ đại của anh ta. Mười sáu tuổi tòng quân, chinh chiến mười năm, từng làm cận vệ thiếp thân lúc Long Khánh đế ngự giá thân chinh, thề chết phải bảo hộ quân chủ an toàn, cũng từng dẫn tàn quân hơn nghìn người phá tan muôn trùng cửa ải của kẻ địch, cứu sứ thần bị nhốt ra. Có thể nói, anh ta là người đầu tiên phải kể đến trong lớp tướng lĩnh trẻ tuổi Bắc Liêu, càng là hi vọng mà Bắc Dận vương đã dốc hết toàn bộ tâm huyết.

Mà hiện tại, Sóc Phương đã hàng phục, anh ta lại không thể ngắm nhìn vẻ hưng thịnh của Bắc Liêu được nữa, có lẽ đây chính là nỗi bi ai của đông đảo tướng sĩ đã vùi mình nơi chiến trường suốt trăm nghìn năm qua.

Nhưng khiến Diệp Tư cảm thấy lạ là, Phượng Vũ từ sau khi biết được Thế tử chết trận, hầu như chưa từng nhắc đến người huynh trưởng duy nhất này, cũng không nhìn ra có bao nhiêu đau buồn.

—— Có lẽ là cảm tình lạnh nhạt chăng… Nhưng y đối với quận chúa Phượng Doanh, lại dường như quá mức chấp nhất…

Diệp Tư chống má suy tư, trong bất giác cả trong lẫn ngoài phòng đều đã thắp đèn. Cô nhìn những vầng sáng lấm tấm, không khỏi lại nghĩ tới cậu thiếu niên ở một mình trong Bắc viện. Từ sau giữa trưa, cô vẫn chưa hỏi về tình hình của Phượng Vũ, lúc này nhớ đến, vậy mà lại trở nên chần chừ.

Tự mình qua đó nữa, có phải hơi tỏ vẻ ân cần quá mức không nhỉ?

Chí ít ở trong lòng y, cô mà ghé thăm thì chẳng gì ngoài lòng dạ khó lường, hoặc là ra sức diễn kịch. Mặc dù có lẽ từng phải chịu nhiều đày đọa, nhưng cuối cùng vẫn là một cậu thiếu niên mặc ý tùy hứng chăng.

Đang nghĩ như vậy, lại nghe ngoài cửa phòng có thị nữ thấp giọng bẩm: “Quận chúa, Phúc thẩm có việc cầu kiến.”

Cô giật mình, đứng dậy nói: “Gọi bà ấy tiến vào.”

Phúc thẩm rất mau đã khom lưng bước vào phòng, dè dặt cẩn thận thưa: “Lão nô đến đây để xin quận chúa đi Bắc viện một chuyến…”

“Đệ ấy lại sao rồi?” Diệp Tư dứt khoát hỏi.

Phúc thẩm do dự một chút, thưa: “Trước đó tiểu nha hoàn đi đưa cơm tối, công tử lại không cho bọn nô vào phòng quấy rầy. Lão nô vừa rồi không yên lòng, cách cửa phòng gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời. Do sợ công tử tức giận, cũng không dám tự tiện bước vào, nghĩ đến ngài ấy nghe lời quận chúa nhất, đành phải đến làm phiền ngài lần nữa…”

Diệp Tư nhíu mày, quả nhiên lại đến nhờ cứu binh. Nhưng thấy Phúc thẩm mặt đầy sầu muộn, đành gật đầu: “Tôi theo bà đi xem thử.”


***

Trên đường tới Bắc viện, Diệp Tư do thấy sắc trời đã muộn, mà chủ viện vẫn tối đèn, không nhịn được hỏi có phải Bắc Dận vương vẫn chưa trở về. Phúc thẩm thở dài: “Vương gia sau khi đi từ đường thì ôm vò rượu uống không ngừng, thằng con kia của nô qua đó khuyên, bị mắng ngược trở ra.”

“Thằng con?” Diệp Tư ngạc nhiên, giương mày nhìn bà. Phúc thẩm vội giải thích: “Chính là Hô Nhĩ Thuần, hiện đang cùng Tiêu tướng quân trông coi linh cữu của Thế tử. Hồi chiều nó nhờ người truyền tin cho nô, nô mới biết được Vương gia đã đi từ đường.”

Diệp Tư bấy mới hiểu được, nghĩ đến Bắc Dận vương nếu uống say rồi trở về, nói không chừng lại muốn tìm Phượng Vũ gây phiền, vậy nên rảo bước nhanh hơn. Hai người một trước một sau tới trước cửa Bắc viện, hai tiểu nha hoàn đang sốt ruột chờ dưới hiên. Từ xa trông thấy bóng người bọn họ, lập tức chạy vội tới.

“Quận chúa, không ổn rồi, không ổn rồi!” Tiểu nha hoàn thở hồng hộc, lại không dám cao giọng, nhịn tới mức hai má đỏ bừng.

“Chuyện gì?” Diệp Tư ngạc nhiên.

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ thưa: “Công tử, không thấy công tử đâu nữa!”

“Sao cơ?!” Diệp Tư kinh ngạc không thôi, ba bước cũng thành hai bước lao tới trước cửa phòng, đẩy cửa tiến vào, trong phòng tối tăm không ánh sáng, trên giường quả nhiên không một bóng người.

Phúc thẩm kinh hô một tiếng, xoay người muốn chạy ra ngoài, Diệp Tư vội vàng kéo bà lại: “Khoan làm ầm lên trước đã!”

“Công tử sao có thể không thấy đâu nữa chứ? Ngài ấy lại chẳng đi được…” Phúc thẩm gấp đến độ nhìn khắp xung quanh, hận không thể lập tức phát hiện tung tích của y.

Diệp Tư cũng lòng dạ rối bời, nhưng cố trấn định thần sắc, nghiêm túc nói: “Trước tiên thử tìm ở gần đây xem, xung quanh khu viện này chẳng lẽ không có người nào khác nhìn thấy sao?”

Phúc thẩm liên tục gật đầu, gọi hai tiểu nha hoàn kia lại theo bà ra ngoài viện. Diệp Tư hít sâu một hơi, cũng theo sau bọn họ ra khỏi viện. Cô vừa nhanh rảo bước vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ: sự nôn nóng của Phúc thẩm không phải không có lý, Phượng Vũ không thể đi được, từ sau khi về đến Vương phủ ngay cả giường cũng chưa từng xuống, sao có thể đột ngột biến mất trong phòng?

Chẳng lẽ là M967 vẫn chưa chết ở sa mạc, không biết dùng biện pháp gì, lại lần theo vết tới đây?

Nghĩ đến đây, lòng Diệp Tư không khỏi trở nên lạnh lẽo. Lúc này cô đã men theo con đường nhỏ phía sau hòn giả sơn trước viện được một đoạn, bốn phía cây cao vươn thẳng, phủ xuống tầng tầng bóng râm. Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh vọng đến một tiếng kinh hô, cả người Diệp Tư chấn động, mau chóng theo tiếng đi tới.



DMCA.com Protection Status