Loài Chim Không Chân

Chương 13




Ngày Giải Phóng đến Bắc Kinh, thời tiếp đẹp vô cùng.
Tuy là mùa đông nhưng bầu trời trong xanh, ánh nắng chói chang.
Giải Phóng không về nhà mà đi thẳng vào con hẻm nhỏ đã quá quen thuộc ấy.
Từ xa xa truyền đến tiếng huyên náo.
Tiếng pháo nổ, tiếng nói cười, trong không khí đầy mùi thơm thức ăn hấp dẫn.
Những mảnh giấy vụn màu sắc rực rỡ rơi ra từ xác pháo, nhuộm đầy không khí vui tươi cả một khoảng đất.
Đi vào thêm chút nữa, có thể thấy những đứa trẻ đang vắt vẻo trên tường đại tạp viện.

Chúng vừa cười vừa bóc kẹo ăn.

Vừa hô to: “Cô dâu mới! Cô dâu mới!”
Giải Phóng đứng trước của tạp viện.
Trong sân bày rất nhiều bàn tròn lớn, người trong sân già trẻ gái trai, ai nấy đều tươi cười vui vẻ.

Nơi góc sân có một cái bếp lớn được dựng tạm, người đầu bếp béo ục ịch dùng một chiếc xẻng to để xào rau, trong tiết trời lạnh giá thế này, anh ta mặc chiếc áo mỏng tang mà vẫn đẫm mồ hôi.

Bên kia có một cô dọn từng đĩa đồ ăn lên bàn.
Giải Phóng túm một đứa nhóc đang luồn tới lách lui trong đám người, ghé vào tai nó nói mấy câu rồi lại móc chút điểm tâm trong túi ra dúi vào tay nó.
Đứa trẻ vui vẻ chạy vào sân.
Giải Phóng đứng trong hẻm đợi.
Không lâu sau có một người đi ra.
Giải Phóng nhìn cậu.
Cậu mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn mới tinh màu xám, trông như đã gầy đi nhiều, tóc như mới cắt gần đây.

Cũng phải, là chú rể mới thì phải sửa soạn chút chứ.
Cậu đứng ở nơi cách Giải Phóng ba bước chân, ngây người hồi lâu nhưng không có bước tới.
Ngược lại là Giải Phóng đi qua.
Nhìn gần thế này, đúng thật là Ái Quân gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn cả đi.

Về thành phố nửa năm, cậu trắng hơn, nhưng càng gầy hơn, thái dương xanh xao, chiếc cổ gầy gò.

Trời lạnh thế này mà lại ăn mặc phong phanh như vậy.
Giải Phóng chầm chậm tiến lên một bước: “Ái Quân.”
Trong phút chốc, hai mắt Ái Quân đều ướt, cậu hé miệng cười, như vậy thì nước mắt mới không rơi: “Giải Phóng!”
Giải Phóng nói: “Anh đây.”
Ái Quân bảo: “Em biết là anh.

Giải Phóng này?”
“Sao thế?”
Ái Quân lại cười: “Không có gì.”
Giải Phóng hỏi: “Ái Quân, em…em có lạnh không? Sao mặc phong phanh thế?”
Ái Quân đáp: “Không lạnh.

Giải Phóng?”
“Hả?”
Ái Quân cười.
Giải Phóng nói: “Anh quên mất chuyện quan trọng.

Chúc mừng em.”
“Cảm ơn anh.”
Giải Phóng cũng bật cười: “Em nói cảm ơn với anh, anh thấy khá…khá thú vị.

Hình như từ nhỏ tới lớn chúng mình đều chưa từng nói với nhau?”
“Phải, trước giờ chưa từng nói.”
Giải Phóng lục lọi trong cặp một hồi, đoạn lấy ra một chiếc túi gấm nhỏ đã bạc màu, đưa cho Ái Quân.
“Cho em đó.


Quà cưới.”
Ái Quân nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng.
“Ai đu.” Giải Phóng nhỏ nói.
“Ai đu.” Ái Quân nhỏ nói.
Qua thời gian dài, chiếc nhẫn đã hơi xỉn màu, trên mặt nhẫn hình vuông khắc mọt chú cả nhỏ sống động, đã mười mấy năm mới lại nhìn thấy nó.
Ái Quân đeo nhẫn vào ngón tay, ngẩng đầu lên, an tĩnh nhìn Giải Phóng.
“Cảm ơn!”
Giải Phóng giơ ngón tay: “Cảm ơn hai lần rồi đó!”
Ái Quân xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, vừa vặn, không chật cũng không lỏng.
Ái Quân nói: “Đời này em sẽ cảm ơn anh hai lần này thôi.

Giải Phóng à!”
Giải Phóng cười.

Ái Quân cũng cười.
Ái Quân và Giải Phóng cùng cười, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Bên kia bức tường là đám cưới náo nhiệt, là một ngày bình thường như bao ngày.

Mà ở bên này, vẫn còn một khoảng trời nho nhỏ nơi họ có thể nhìn nhau mỉm cười.
Cả hai đều không ai nhắc đến cô dâu.
Giải Phóng quay người: “Đi đây!”
Giải Phóng đi vài bước, nghe thấy Ái Quân gọi ở phía sau: “Giải Phóng!”
Giải Phóng đi lùi, cười cười vẫy tay với Ái Quân.
Ái Quân giơ bàn tay đeo nhẫn của mình lên cho hắn xem, gọi hắn: “Giải Phóng! Giải Phóng!”
Trong ánh nắng, cậu cũng đang cười.
27.
Nửa năm trôi qua.
Cổ Lan là một người dâu hiền vợ thảo, cô đảm đương mọi việc lớn nhỏ trong nhà, chỉ cần ở nhà là cô không bao giờ để mẹ Tưởng phải đụng tay vào chuyện bếp núc, mỗi ngày nghỉ là cô lại đưa mẹ chồng đến bệnh viện châm cứu chữa mắt.

Cô lớn hơn Ái Quân mấy tháng nên xem Ái Quân như em trai mà thương yêu.

Cô cảm thấy Ái Quân trừ việc hơi kiệm lời thì mặt nào cũng tốt, kể từ sau khi kết hôn, than tổ ong ở nhà mẹ đẻ đều do anh mua mang sang, hơn nữa còn sắp xếp gọn gàng, một tay cậu làm hết công việc nặng nhọc, lại rất hiếu thảo với các cụ.

Mẹ Cổ Lan bảo, con rể nhà khác là con rể, còn cậu rể là họ Cổ này, so với khi anh cả Cổ Lan ở đây thì còn khiến người ta yên tâm hơn.

Tính tình anh ôn hòa, lúc nào cũng mỉm cười.

Mỗi lần Cổ Lan phải trực đêm thì anh đều đi đón.

Cổ Lan thương chồng vất vả, mấy lần bảo anh không phải qua đón nhưng anh chỉ cười nói muộn rồi không an toàn.

Cổ Lan cảm thấy mình thật sự là một người phụ nữ có phúc.
Chỉ là Ái Quân thường xuyên lộ ra vẻ mặt thất thần không biết đang suy nghĩ gì.

Những lúc như thế, Cổ Lan luôn cảm thấy rằng trái tim của anh, cô không giữ được, trong lòng có một cảm giác chông chênh tròng trành, nhưng rồi cô nghĩ lại, người từng về thôn thôn, nào ai không có câu chuyện, nào ai không có chút tâm sự chẳng thể tỏ bày cùng ai? Hoặc là, khi ở nông thôn Ái Quân đã từng yêu ai đó, nhưng giờ anh đã là chồng của cô, cô có cả một đời để khiến anh quên đi quá khứ, an ổn cùng cô sống qua tháng ngày.
Cổ Lan vừa lòng thỏa ý.
Tưởng Ái Quân cũng thường nghĩ, đời mình sợ rằng cứ như vậy nhỉ.

Tuy rằng khi đêm vắng người tĩnh, nỗi nhớ nhung chẳng thể nhẫn nhịn như muốn xuyên qua lồng ngực, nhưng mà tất cả rồi sẽ qua thôi.
Cậu và Giải Phóng hoàn toàn cắt đứt liên lạc, đến nhà mẹ nuôi cũng rất ít khi ghé qua.
Nếu tháng ngày cứ trôi qua thế này, thì cũng là cả một đời.
Thế nhưng Tưởng Ái Quân và Úc Giải Phóng, từ đầu tới cuối như bị một sức mạnh vô hình giữ chặt lại với nhau.
Một ngày của nửa năm sau, Ái Quân đi làm như bình thường.
Buổi trưa, loa của nhà xưởng vang lên, gọi mọi người đến hội trường tập trung tổ chức một cuộc họp ngắn.
Các công nhân tập trung trong hội trường rộng lớn.


Công xưởng quân đội này quy mô không nhỏ, có đến cả nghìn người cho nên ban đầu hội trường được xây khá rộng, những lá cờ đỏ tươi được xếp ngay ngắn ở hai bên, trên bục chủ tịch đặt tượng chủ tịch.
Ái Quân ngồi giữa các đồng nghiệp, trong hội trường rộng lớn chỉ có những tiếng thì thầm nho nhỏ, sau khi xưởng trưởng bước vào thì lập tức im bặt.
Khi Ái Quân nhìn lên thì thấy vài người đi sau xưởng trưởng, ngồi trên bục chủ tịch.

Không phải mấy xưởng phó cùng chủ nhiệm quen thuộc, ai nấy cũng rất lạ mặt, chỉ có một người là Ái Quân quen biết.
Rất quen biết là khác.
Ái Quân đã chẳng còn nghe được lời xưởng trưởng nói nữa, dẫu cho vị xưởng trưởng này nổi danh giọng như chuông đồng.
Cậu chỉ nhìn thấy người kia, yên tĩnh ngồi đó, đã cởi xuống bộ quân phục, khoác lên đồng phục cán bộ xanh sẫm, mái tóc cắt ngắn, trong có vẻ chững chạc hơn.
Họp xong Ái Quân mới biết thì ra Giải Phóng đã giải ngũ rồi, cũng được phân về xưởng này.
Giải Phóng trở thành chủ nhiệm nhà xưởng Ái Quân làm.
Buổi chiều, thợ cả Thái Vệ Đông nhờ Ái Quân giúp chuyển những cuộn vải mới đến.
Từng cuộn vải lớn do bộ quốc phòng nhập về, đã được ngâm trong nước nên ướt sũng.

Nặng tới mức khó có thể tưởng tượng.

Các công nhân dùng một cái móc sắt, móc vào cuộn vải rồi hai người một tổ ra sức mà kéo.
Đồng bạn của Ái Quân đột nhiên đau bụng bèn chạy vào nhà vệ sinh, một mình Ái Quân ra sức kéo.

Những lúc tâm phiền ý loạn, chỉ có làm việc nặng mới khiến Ái Quân không nghĩ đến bất cứ chuyện gì.
Đột nhiên có một đôi tay nhấc chiếc móc sắt bên kia của đồng bạn lên rồi cùng Ái Quân kéo cuộn vải.
Ái Quân ngẩng đầu, mới nói ra nửa lời cảm ơn liền sững sờ.
Giải Phóng đứng trước mặt cậu, nhìn cậu, sau đó từng chút lộ ra nụ cười.
Giải Phóng nói: “Ái Quân! Em khỏe không?”
Ái Quân cũng khẽ cười: “Khỏe.

Anh về rồi à?”
Giải Phóng nói: “Về rồi.

Mẹ bảo anh vào xưởng này.”
Ái Quân lại hỏi: “Về nhà ở rồi à? Bố mẹ nuôi với em vẫn ổn chứ? Em…lâu lắm rồi chưa gặp họ.”
Giải Phóng bảo: “Mẹ anh cũng nhắc em suốt.

Ái Quân, anh, không ở nhà mà ở trong ký túc xá.”
Khi hai người đang nói chuyện, có công nhân đi qua đều sẽ chào một tiếng: Chủ nhiệm Úc.
Xưng hô này có vẻ khiến Ái Quân thấy rất thú vị, cậu lộ ra một nụ cười chân chính.

Giải Phóng cảm thấy nụ cười thế này, thật sự đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy.
Giải Phóng hỏi: “Làm việc có mệt không?”
Ái Quân cười bảo: “Không mệt, có mệt hơn cũng chẳng bằng hồi ở nông thôn.”
Một chiếc máy múc chạy tới, xới tung những cuộn vải lớn chất đống trên mặt đất.

Giải Phóng vô thức nắm lấy cánh tay Ái Quân kéo cậu sang phía mình, tránh khỏi cánh tay máy móc đen thui kia.
Hai người bỗng nhiên kéo gần khoảng cách, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Bàn tay nóng bỏng của Giải Phóng để lại cảm giác ấm áp trên cánh tay Ái Quân qua lớp áo mỏng, vậy mà lại khiến trái tim Ái Quân kịch liệt run lên.

Ái Quân cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa, hai má đau nhức, nụ cười của cậu sắp không giữ nổi nữa, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, để lộ ra những tâm tư nguyên bản của cậu, chẳng cách nào che giấu.
28
Thế nên Ái Quân nói: “Em đi làm việc đây.”
Giải Phóng bảo: “Được.”
Lúc Ái Quân quay người lại nghe thấy hắn nói: “Anh có thể, đến thăm mẹ nuôi không?”
Ái Quân gật đầu: “Tất nhiên rồi, chắc chắn mẹ sẽ vui lắm.”
Giải Phóng khẽ nói: “Anh nhớ mỳ xào tương của mẹ.”
Ái Quân hỏi: “Anh vẫn còn nhớ à?”
“Nhớ chứ.” Giải Phóng nói: “Anh đều nhớ hết.”
Tan làm hôm ấy, quả nhiên Giải Phóng đến nhà Ái Quân.

Mẹ Tưởng thấy con nuôi đã lâu không gặp thì vui lắm, mày mò đi làm mỳ.
Hôm nay Cổ Lan làm ca đêm nên không có nhà, ba người ngồi bên bàn vừa ăn vừa tán gẫu.
Thời gian tựa như trôi ngược về mười mấy năm trước, khi họ vẫn là hai cậu bé với đôi mắt sáng, nói nói cười cười, không biết trên thế gian sẽ có đau khổ và chia ly.

Đan xen giữa bóng tối và ánh sáng, Ái Quân vẫn giống hồi trước gạt một ít từ bát của mình sang bát của Giải Phóng, Giải Phóng ăn như hổ đói, phát ra những tiếng nhóp nhép.
Cơm nước xong, mẹ Tưởng kéo Giải Phóng lại nói chuyện không ngừng, nhất định bảo hắn hay đến ăn cơm.

Trong lòng bà, tất cả đều tốt đẹp: con trai, con dâu, con nuôi đều ở bên, “Giải Phóng cũng nhanh cưới vợ đi, mẹ nuôi thật sự chẳng còn tâm nguyện gì nữa rồi, có chết cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.”
Giải Phóng cười ha ha: “Nào có ai chịu con.”
Mẹ Tưởng bảo: “Nói linh tinh! Giải Phóng nhà ta, muốn tướng mạo có tướng mạo, các cô gái muốn gả cho con cũng phải xếp hàng mới đến lượt.”
Giải Phóng nói: “Con nào có tốt như mẹ nuôi nói.

Tính con khá xuề xòa, sống ngày qua ngày lung tung hết cả lên.”
Ăn cơm xong, Ái Quân tiễn Giải Phóng về.
Mùa hè miền Bắc rất mát mẻ, dưới chân tường vang lên tiếng dế kêu.
Giải Phóng nói: “Về đi, đoạn đường này anh nhắm mắt cũng đi ra được.”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại muốn Ái Quân có thể đi cùng mình thêm chút nữa.
Ái Quân tựa như hiểu được tâm tư của hắn, lặng lẽ đi bên cạnh, đi một đoạn dài mà không quay đầu lại.
Từ đó, Ái Quân cùng Giải Phóng bắt đầu những tháng ngày sớm chiều gắn bó bên nhau tại nhà xưởng.
Giải Phóng thay đổi rất nhiều.

Trong công việc, hắn tiếp quản nhanh chóng, có thể đảm đương cả một phương, các đồng nghiệp đều nể hắn, Ái Quân cũng rất vui mừng.
Mẹ Tưởng biết Giải Phóng không ở cùng bố mẹ thì thường xuân bảo Ái Quân mang cơm trong nhà qua cho hắn.

Cho nên gần như mỗi buổi trưa, bọn họ đều ăn cơm cùng nhau.
Hôm ấy, Giải Phóng cười lấy từ trong túi ra một món đồ rồi đưa cho Ái Quân: “Hồi bé em thích ăn nhất.”
Hóa ra là một lọ cam ngào đường.
Giải Phóng dùng tua vít mở nắp lọ, Ái Quân vươn thìa vào xúc ra ăn, hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang miệng cậu.

Giải Phóng giữ lọ cho cậu, nhìn cậu ăn.

Trong lòng Ái Quân tràn ngập niềm hạnh phúc giản đơn, hân hoan ăn hết miếng này đến miếng khác.
Ái Quân lại xúc thêm thìa nữa, vừa định đưa vào miệng Giải Phóng thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, cánh tay đưa ra nửa chừng lại vòng về.

Giải Phóng nhìn thấy, bắt lấy tay cậu rồi đưa thìa cam ngào đường vào miệng, đoạn nở nụ cười tinh quái.
Giây phút ấy, Giải Phóng phóng khoáng vui vẻ của này xưa đã trở về trong nụ cười cùng động tác nho nhỏ này.
Khoảnh khắc trở lại tạm thời này, tốt đẹp như thế, hai người không khỏi mỉm cười nhìn nhau.    
Họ đều không để ý đến có một đôi mắt đã nhìn họ một cách ảm đạm trong bóng tối một đoạn thời gian.
29.
Nước sôi lửa bỏng.
Dùng cụm từ này để miêu tả tâm trạng của Ái Quân và Giải Phóng lúc này có lẽ cũng thích hợp.
Về lý trí, họ ra sức nhấn chìm tình cảm của mình vào vùng nước tối tăm, sâu thăm thẳm.
Thế nhưng dưới đáy nước lại có ngọn lửa bùng lên.
Về việc phát sinh ở nông thôn, cả hai ngầm hiểu không nhắc đến, giống như chưa từng chó chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng khi anh xem một việc như chưa từng xảy ra thì thật ra chẳng qua là bởi anh không thể quên việc đó.
Giống như trên người có một vết thương, anh nói với bản thân: Không đau không đau, nói không đau sẽ không đau nữa.
Kỳ thực là bởi, anh rất đau.
Trong nỗi đau của Ái Quân, có thứ còn nằm dưới sâu hơn Giải Phóng.
Ngoài việc đi ngược lại với luân thường đạo lý, cậu còn có một nỗi hổ thẹn sâu sắc.
Với vợ của cậu.
Mỗi ngày Cổ Lan đều nấu cơm cho cậu, chỉ cần không phải làm ca đêm, cô ấy đều sẽ thay cậu đun nước rửa mặt, kiểm tra nhiệt độ, sẽ dùng bàn ủi đất là quần áo cho cậu đến thẳng thớm.

Cô ấy thậm chí còn cắt móng tay cho cậu, kiên nhẫn dùng chiếc dũa nhỏ mài từng cái một.

Cô nói: “Nào, anh đừng tránh, thật ra em thích nhất cắt móng tay cho người khác đấy.”
Cô cười híp mắt, với nét dịu dàng nhã nhặn của thiếu nữ vừa lòng thỏa ý trên khuôn mặt.
Ái Quân cảm giác bản thân là một tên tội nhân.
Cậu bắt đầu hốn hận khi kết hôn thế này, khi cậu biết rõ mình đã yêu người khác vậy mà lại kéo một cô gái tốt như vậy vào cuộc hôn nhân này.

Trong cuộc hôn nhân ấy, Cổ Lan dành cho cậu tất cả sự ấm áp, nhưng cậu chẳng thể đáp lại tình cảm như vậy.
Một người không hề ích kỷ lại làm một việc ích kỷ nhường ấy, Ái Quân không thể yên dạ yên lòng, không thể tha thứ cho bản thân.
Cậu thường nằm bất động trong bóng tối, mắt mở trừng trừng, tựa như bỗng biến thành một con cá.

Cá không thể nhắm mắt mà ngủ, ấy là số mệnh của chúng.
30

Nhưng trong cơn đau cùng nỗi dày vò ấy, vẫn chẳng phải là không có niềm vui.
Mỗi ngày họ có thể nhìn thấy nhau, có thể nói chuyện bất cứ khi nào và bất cứ đâu, có thể cùng tan làm, có thể cùng ăn trưa.
Có một lần, Ái Quân và Giải Phóng đi tắm cùng nhau, Giải Phóng phát hiện Ái Quân cẩn thận lấy thứ gì đó trên cổ và giấu vào trong quần áo của mình.

Hắn nhân lúc Ái Quân không chú ý, lén lấy ra xem.
Là chiếc nhẫn kia.
Được xuyên qua bởi một sợ dây đỏ.
Thì ra Ái Quân vẫn luôn xem chiếc nhẫn này như vòng cổ mà đeo trước ngực.
Giải Phóng bất giác nhếch khóe miệng cười.

Cõi lòng ấm áp đến mức chẳng biết làm sao.
Lúc tắm xong ra ngoài, trời đã đổ mưa, Ái Quân không mang ô.

Giải Phóng đưa cậu về nhà.
Ái Quân thấy hắn lấy chiếc ô vải dù màu đen ra, bật cười: “Giờ anh ‘điệu’ hơn rồi, dùng ô ngoại nhập rồi.”
Giải Phóng cũng cười ha ha: “Chứ gì nữa, hồi bé chúng mình dùng cái loại ô giấy dầu vừa to vừa nặng đó, em chê nói cồng kềnh nên thà bị ướt cũng không chịu mang.”
Ái Quân bảo: “Chẳng phải có anh à! Anh thích trời mưa, chỉ mong ngày nào cũng mang ô, thật ra là anh xem ô như súng mà chơi thì có.”
Chiếc ô đen đủ lớn để che cho họ, hai người chầm chậm đi về phía trước, đôi giày cao su của Giải Phóng giẫm trên nước phát ra những tiếng lẹp bẹp.
Ái Quân thì chỉ có một đôi giày cũ của Giải Phóng, đều đã ướt nhẹp.
Giải Phóng nói: “Cũng không chịu đi đôi giày cao su, ướt chân cảm lạnh sổ mũi cho xem.”
Ái Quân cười mà không nói.
Lúc sắp đến nhà Ái Quân, Giải Phóng bỗng dừng lại không đi nữa.

Hắn kéo Ái Quân đứng dựa vào tường.
Khẽ nghiêng chiếc ô to tướng để ngăn cách một khoảng trời nho nhỏ.
Ái Quân hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
Giải Phóng từ từ đưa tay ra, mò mẫm giữa cổ áo và gáy Ái Quân, moi sợi chỉ đỏ buộc nhẫn kia ra.
Chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, trên đó vẫn còn nhiệt đổ cơ thể của Ái Quân.
Giải Phóng miết chiếc nhẫn, nhanh chóng đặt lên bên môi hôn rồi lại để lại vào cổ áo Ái Quân, để nó trôi xuống dưới tà áo cậu.
Chiếc nhẫn khẽ lắc lư, không giống như rơi vào mà tựa như một sinh vật nhỏ đang nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Về đi thôi.” Giải Phóng nói.
“Ừm.”
Ái Quân đẩy chiếc ô nghiêng, mảnh trời nho nhỏ kia tách cái vỡ tan, chẳng còn tồn tại nữa.
Hôm nay Giải Phóng đi họp ở bên ngoài, không về lại xưởng, một mình Ái Quân chiếm một góc ăn trưa.
Nhớ tới Giải Phóng luôn cố ý ra vẻ hung ác để giành thịt với cậu, giành được rồi lại gắp bỏ vào bát cậu thì không khỏi bật cười.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, thầy Thái Vệ Đông ngồn xuống bên cạnh cậu.
“Thầy.” Ái Quân chào.
“Hôm nay ăn cơm một mình à?” Thái Vệ Đông hỏi.
“Vâng.”
Thái Vệ Đông cẩn thận đánh giá sườn mặt của Ái Quân, ánh mắt quét qua quét lại trên đường nét thanh tú từ trán xuống cằm mấy hồi, đột nhiên đè thấp giọng hỏi: “Cậu và chủ nhiệm Úc…hình như, …rất hợp nhau.”
Không phải lần đầu tiên có người hỏi vậy, nhưng giọng điệu của Thái Vệ Đông quá mức kỳ quái, Ái Quân không thể trả lời giống như cách cậu trả lời những đồng nghiệp khác: Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Mà là ngẩng đầu lên nhìn Thái Vệ Đông một cái.
Ánh mắt Thái Vệ Đông lạnh lùng, nhưng lại ẩn ẩn một tia lửa mơ hồ.

Đột nhiên, anh ta cong ngón tay quẹt hạt cơm dính bên miệng Ái Quân.
Trái tim Ái Quân chùng xuống, cậu chợt hiểu tại sao trước giờ mình luôn cảm thấy ánh mắt của người thầy này thật u ám và khó đoán.
Cậu đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, thầy từ từ ăn.”
Thái Vệ Đông vươn tay nắm lấy cổ tay Ái Quân nhanh như chớp giật.
Ái Quân quay đầu lại, Thái Vệ Đông lập tức rút tay về, nhưng lại nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Cậu đã kết hôn rồi đó.

Tại sao…là hắn?”
Người đầu tiên trốn chạy lại là Thái Vệ Đông.
Khi hắn rời đi thậm chí còn có đôi chút bối rối hoang mang.
Để lại Ái Quân đứng đó, lòng rối như tơ vò.
Thái Vệ Đông không phải Từ Viện Triều.
Sự sáng tỏ của Viện Triều là ấm áp mà vô hại.

Bao dung.
Còn sự sáng tỏ của Thái Vệ Đông, lại khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Giải Phóng nhận thấy hai ngày này ánh mắt của Ái Quân luôn trốn tránh hắn, khi rảnh rỗi lại nhìn chằm chằm về phía xa.

Nỗi lo lắng kẹt cứng nơi lồng ngực Giải Phóng, chỉ là hắn không hỏi ra.
Có một hôm sau khi tan làm, Ái Quân lại chạy tới ký túc xá của Giải Phóng tìm hắn.
Thần sắc cậu căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Mau, mau giúp em,… Đi cùng em một chuyến… Thủy Dược Tiến về rồi… Viện Triều sắp về… Nhanh một chút… Chậm trễ là xảy ra chuyện mất.”.




DMCA.com Protection Status