Hàng lông mày Khung Thương nhíu nhẹ.
Trực giác mách bảo cô rằng, thời điểm này xuất hiện nhân vật mới không phải chuyện tốt, hơn nữa, cô không quen xử lý các mối quan hệ trong gia đình.
“Vương Đông Nhan!” Bà Vương ném mạnh túi xách xuống sofa, chân trần bước nhanh tới, giận dữ nói: “Rốt cuộc mày muốn cái gì?”
Bà nổi điên lên ngay tức khắc ngược lại khiến Khung Thương dễ thở hơn, dù bị mắng vốn nhưng sắc mặt trông thả lỏng rõ rệt.
Bà Vương chạy thẳng đế trước mặt cô, sắc mặt có chút điên cuồng, kích động.
Mùi son phấn nồng nặc lướt qua, kèm theo đó là những lời mắng nhiếc, chỉ trích.
“Hôm nay trường gọi cho tao không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi.
Mày giỏi lắm, Vương Đông Nhan! Trốn học, đánh nhau, dám lên mặt cãi tay đôi với lãnh đạo nhà trường, thậm chí còn bôi nhọ trường học khiến học sinh trong trường hoang mang.
Mày muốn cái gì? Mày muốn để mọi người sống dở chết dở mới chịu đúng không?” Bà Vương dùng tay vuốt lại tóc mái: “Tao cực khổ kiếm tiền nuôi mày mà mày trả ơn tao thế à? Tao có yêu cầu cao không? Tao chỉ cần mày an phận đi học cơ mà? Nói đi! Thế khó lắm à? Mày đã bao giờ biết nghĩ cho mẹ chưa!”
Khung Thương yên lặng lùi về sau, bảo trì khoảng cách nhất định giữa hai người, nói: “Con không bôi nhọ, đó là sự thật.
Họ không cãi được con nên mới liên lạc với mẹ.”
“Giờ mày vẫn chưa thấy mình sai đúng không? Từ khi lên lớp 12 đến giờ mày gây chuyện có ít đâu? Náo loạn đủ chưa? Có thể thu liễm đi chút không?” Bà kích động nói: “Mày có biết là vì bản thân mày dính líu đến cái chết của bạn học mà ở cơ quan tao phải chịu đựng ánh nhìn của người khác không? Mày định náo loạn thêm để người khác có chuyện để bàn tán sao?”
Khung Thương: “Cái chết của Chu Nam Tùng không phải do con gây ra.
Toàn bộ là do trường học dẫn dắt dư luận.
Đây là chuyện con muốn chứng minh.”
Bà Vương: “Mày định chứng minh kiểu gì? Mày đừng làm gì nữa, chăm chỉ học tập đi.
Mày không thuyết phục được mọi người đâu, còn tiếp tục nhố nhăng nữa họ sẽ càng nghĩ mày vô lương tâm, có ý định trốn tránh trách nhiệm.
Hãy để mọi chuyện lắng xuống đi, được không?”
Khung Thương im lặng nhìn dáng vẻ thẫn thờ của bà, sau đó mím môi, cúi đầu lựa từ mà nói: “Tại sao? Trong trường có rất nhiều chuyện bẩn thỉu, chính vì Chu Nam Tùng biết sự thật đấy nên mới chết.
Không phải con cứ mặc kệ mọi chuyện sẽ qua.
Nếu không có ai đứng ra ngăn cản, những kẻ đó sẽ còn tiếp tục.”
Bà Vương hết khóc lại cười như điên dại, gào lên: “Thế thì sao? Mày có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì tất cả là vu khống! Lãnh đạo trong trường toàn người sõi đời, mày sao có thể đấu lại họ, sao chiếm được thế trên?”
Khung Thương: “Cái con muốn là chân tướng, không cần ở thế trên.”
“Mày định tìm chân tướng kiểu gì? Muốn kiện cáo bọn họ? Mày còn muốn đi học không hả?” Phần ngực bà phập phồng kịch liệt, tay run run chỉ: “Mày ra đường hỏi thử những người qua đường xem, họ sẽ tin người đạo mạo làm công tác giáo dục hay chọn tin một kẻ trước đó có tiền án bạo lực!!!”
Khung Thương thật sự mất hết kiên nhẫn với bà ta, gằn từng chữ: “Con không dùng bạo lực, mẹ phải tin con.”
“Mẹ tin con thì có ích gì! Mẹ mệt lắm!” Bà Vương nghe không lọt tai, chẳng bình tĩnh nghe cô nói xong đã cắt ngang, chỉ thẳng tay về phía Khung Thương: “Con còn ở trường một tháng nữa đấy.
Một tháng nữa! Phía nhà trường mà muốn xử lý con thì chẳng cần thời gian dài vậy đâu, cho họ một ngày là đủ.
Bọn họ sẽ hủy hoại cả cuộc đời con.
Nếu thế thì về sau còn trường nào dám để con nhập học? Con đừng ngây thơ như thế được không?”
“Ngây thơ?” Khung Thương bật cười, nói: “Dù có là người không ngây thơ thì khi biết lãnh đạo ở trường lạm dụng chức quyền, xâm phạm các học sinh thuộc diện nghèo khó, họ cũng không giữ bình tĩnh nổi.”
Cơn tức dâng đến đỉnh điểm của bà Vương bị bóp nát trong nháy mắt.
Bà mở to mắt, nhìn chằm chằm Khung Thương như đang tìm tòi gì đó.
Sau khi xác định cô không đùa, bà lén nuốt nước miếng.
“Không chỉ một người.” Khung Thương nhấn mạnh từng chữ: “Rất nhiều người bị hại.
Sự việc xảy ra trong thời gian dài, cực đông người gây án, tính chất xâm phạm bị đẩy lên cao nhất.”
Chợt, cả người bà như bị ai rút cạn sức lực, cơ thể nhanh chóng bị mệt mỏi xâm lấn.
Bà hoang mang xoay một vòng tại chỗ rồi tự đưa tay lên cào loạn mái tóc.
Thật ra, thời gian bà tự hỏi không dài.
Hoặc phải nói, kinh nghiệm sống suốt bao nhiêu năm qua đã đưa ra cho bà câu trả lời tốt nhất nhưng đạo đức xã hội ẩn sâu bên trong lại giãy dụa không thừa nhận.
Song, bà ngẩng lên nhìn thẳng Vương Đông Nhan, nghiêm túc nói: “Vụ án liên quan đến nhiều người như vậy sao không có ai đứng ra đấu tranh? Vì nạn nhân không muốn chuyện đó bị công khai trước bàn dân thiên hạ.
Con tưởng, con làm thế các cô ấy sẽ biết ơn con sao? Các cô ấy sẽ hận chết con! Con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa!”
Khung Thương: “Các cô ấy có biết ơn con hay không con không biết, nhưng những người may mắn chưa lún chân xuống vũng bùn ấy hẳn không muốn tương lai mình phải đối mặt với chuyện ấy.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người dần hòa hoãn.
Bà Vương phải ngẫm một lúc mới nói tiếp.
Một lúc sau, bà hỏi: “Sao con biết?”
Khung Thương không hiểu: “Mẹ có ý gì?”
Giọng điệu bà chợt trở nên rành mạch hơn, như muốn dùng nó thuyết phục cả bản thân: “Con có biết nghèo đáng sợ như nào không? Kẻ có tiền có quyền đôi khi chỉ cần phất tay cái là đủ làm ra những thứ mà cả đời người khác không làm được.
Con có chắc những cô gái đó không tình nguyện không? Xã hội có quy tắc của xã hội, nó tàn khốc, vô tình hơn thứ con đang biết rất nhiều.
Trả giá chưa chắc đã nhận được hồi báo.”
Càng nói, giọng bà càng kiên định, âm thanh cũng vang hơn: “Con quá ngây thơ rồi.
Con không hiểu gì hết.
Không nhờ những cơ hội ấy, làm sao bọn họ đặt chân được vào ngưỡng cử đi học thử đại học? Sống thế nào được? Học ra sao? Làm sao nhận lại được tương lai xán lạn? Cho dù con có đẩy điều kiện đến trước mặt, để họ tự chọn, chưa chắc họ đã không chọn làm điều tương tự.”
Vì nghe quá vớ vẩn, Khung Thương không nhịn được phì cười, hỏi: “Mẹ nói gì?”
Bà Vương tự chỉ tay vào ngực mình, nói: “Lời mẹ khó nghe nhưng đó là hiện thực! Người nghĩ như vậy tuyệt đối không chỉ mình mẹ, và chắc chắn số người nghĩ thế không nhỏ.
Nghe mẹ đi, đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”
“Vậy sao?” Khung Thương cúi đầu cười khẽ, nghe cực kỳ châm chọc: “Người trưởng thành thường thích dùng kinh nghiệm sống của mình áp đặt lên người trẻ tuổi chưa trải sự đời, biến một người đang rạng rỡ như ánh mặt trời trở nên ủ rũ u ám.
Và rồi lấy đó làm niềm kiêu ngạo?”
Bà Vương: “Con quá tự mãn! Chưa nhìn thấu được xã hội này nên con còn quá tự mãn! Hai chữ ‘ngây thơ’ khắc sâu vào xương cốt con.”
Khung Thương hỏi: “Cứ thành thục là phải thờ ơ với diễn biến xung quanh sao? Hiện thực phản ánh chính xác 100% chưa? Lịch sử tiến hóa và tồn tại của con người dài như vậy là đang đấu tranh vì cái gì? Đâu thể đồng hóa nhau và cùng sa đọa.
Ở trong mắt mẹ, chẳng lẽ chỉ có nhân tài mới xứng đáng tồn tại?”
Cô lắc đầu, cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây, nhấc balo lên, đi lướt qua bên cạnh.
“Xem ra chúng ta không thể nói chuyện với nhau.
Con đi đây.”
“Mày đi thì đừng có về nữa!” Bà Vương nghẹn ngào hét: “Mày khỏi phải uy hiếp tao! Vương Đông Nhan, tao nói cho mày biết, giờ mày chỉ là học sinh lớp 12 bình thường, chuyện đó không liên quan đến mày, đừng có nhúng tay vào, đi ra ngoài làm xằng bậy.
Vương Đông Nhan!”
Khung Thương bỏ đi không thèm quay đầu, dùng tiếng đóng sầm cửa làm lời đáp đối phương.
Cách ván cửa, tiếng kêu the thé của bà Vương truyền tới.
Cô nhắm mắt lại.
Trên đường đi, Khung Thương quét mắt xem thử tiến độ muốn tự sát, màu đỏ tươi 99% hiện ngay trước mắt.
… Cảm ơn nha! Còn chừa hẳn một điểm cho cô thế này cũng khách sáo quá!
Khung Thương đưa tay lau mặt.
Giờ thì cô được trải nghiệm cảm giác như bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo rồi.
Qua màn cãi nhau ban nãy, bầu không khí phòng live stream lắng đọng hơn, số người buông lời châm chọc ít hẳn.
Bọn họ có mắng nhiếc mẹ Vương Đông Nhan ích kỷ nhưng sau khi xem nhiều [phân tích hiện trường án mạng] mới thấy, đa số con người là thế.
Trong nhiều tình huống, dù chúng ta có chì chiết ai đó mạnh mẽ cũng không thay đổi được kết quả.
Bởi vì nó sai ngay từ điểm xuất phát.
“Mị chưa từng thấy boss như thế.”
“Người càng thân thiết càng dễ gây tổn thương cho mình.
Mới sẩy chân cái thôi đã vọt thẳng lên 99% rồi, suýt nữa thì đi luôn.
Hệ thống tàn nhẫn thật.”
“Vụ tự sát không có hung thủ à? Tôi nghĩ là có.
Tên hung thủ này còn đáng gờm hơn hung thủ trong các vụ án bình thường nhiều, bởi vì đa phần người chẳng bao giờ nhận ra lỗi sai của bản thân.”
“Hiện thực đã phá tan lý tưởng của bao người? Có chăng cái phá nát không phải hiện thực mà là những ‘tinh anh’ tự cho mình là đúng?”
“Nhưng bạn lại không thể không thừa nhận, xã hội thật sự giống y như bà ấy nói.
Làm việc tốt nhưng không được trả ơn xứng đáng đâu phải chuyện hiếm thấy.”
“Người từng nếm trải bất hạnh thường rất sợ phiền phức, sợ thất bại, sợ bản thân gây chuyện.
Ôi! Nhân sinh khó lường.”
*
Khung Thương rẽ qua tiệm kim khí gần đó mua cái xẻng nhỏ bỏ vào trong túi rồi bắt xe về trường.
Chờ khi cô về đến trường, sắc trời đã sẩm tối.
Khung Thương tay cầm đèn pin, đi thẳng đến bãi đất trống sau ký túc xá Chu Nam Tùng nhắc tới, lục tìm chứng cứ bị chôn giấu.
Chu Nam Tùng chôn ảnh hồi tháng Ba, còn hiện tại đang là tháng Năm.
Khung Thương trơ mắt nhìn bãi đất cỏ mọc um tùm không phân định được chỗ nào mới chính xác, xoay cổ lầm bầm: “Công trình lớn đây…”
Cô đã chuẩn bị tốt dụng cụ cho việc thâu đêm đào đồ nhưng vẫn hơi sợ.
Lo lượng điện đèn pin không đủ nên mang theo ba cái đèn pin, cộng thêm hai hộp sạc cấp tốc cỡ lớn.
Đặt đèn pin lên giá xong xuôi, cô cầm xẻng nhỏ bắt đầu đào hố.
Nơi đây dân cư thưa thớt, cách ký túc xá một đoạn không xa có đoạn cống thối hoắc, bình thường không học sinh nào chạy đến đây nên có đào bới gì hoàn cảnh xung quanh cũng rất an toàn.
Khung Thương không biết ngày đó Chu Nam Tùng đào hố sâu cỡ nào, chỉ biết áng chứng theo tình trạng tâm lý của cô ấy, có khả năng đã đào cái hố rất to.
Vì thế, cô càng dùng sức bới đất hơn.
Cuối cùng, màn đêm cũng bao trùm cả bầu trời.
Nay trời tối mịt, ánh trăng bị tầng mây dày che khuất, chẳng hé ra chút ánh sáng nào.
Bãi đất hoang trống trải mà yên tĩnh.
Ngẩng đầu lên trông về phương xa thấy mờ mờ dãy núi nối nhau đen sì, lẳng lặng lấp đi đường chân trời.
Gió đêm không ngừng đùa nghịch cùng tán cây, thi thoảng còn vang lên tiếng xào xạc.
Đèn pin rè rè đang sáng bỗng tối dần.
Sau khi đổi nguồn điện, nó lại sáng bừng lên như thường.
Tới khi thời gian trên di động hiển thị một giờ sáng, Khung Thương mới đào chạm đến cái hộp sắt khá mới.
Cô thở dốc, ngồi thụp xuống đất bùn bẩn thỉu không màng hình tượng, mở hộp.
Bên trong có máy ảnh kỹ thuật số đã qua sử dụng, một thẻ nhớ và pin máy ảnh.
Thậm chí, người chôn chúng xuống còn tri kỷ để sẵn sạc ở đó.
Khung Thương lắp đồ vào máy, kích hoạt thử, phát hiện lượng điện sót lại đủ để khởi động máy ảnh.
Tìm bao lâu mới thấy vật cần tìm, hiển nhiên Khung Thương có kích động.
Cô nhấn vào album, nhấn xem thử ảnh chụp.
Trên live stream, toàn bộ ảnh đều được che mờ, chỉ có Khung Thương là được thấy ảnh HD không che.
Ảnh chụp đủ loại tư thế làm tình, mặt các nữ sinh bị chụp cực rõ nét.
Có người thì ánh mắt mê man, thần trí lâng lâng, có người tỉnh táo hơn, nhưng trong tỉnh táo lại có đau đớn.
Tất tần tật những người đàn ông trong ảnh đều không lộ bộ phận trên cổ.
Chuẩn bị tâm lý là một chuyện, tận mắt nhìn lại là một chuyện khác.
Hình ảnh đập thẳng vào mắt Khung Thương khiến cô sững sờ, hô hấp trở nên nặng nề hơn.
Cô liếm môi, mạnh mẽ ép bản thân duy trì bình tĩnh, khom lưng gục xuống để xem kỹ hơn.
Thông qua nốt ruồi, độ béo gầy, hình dạng khung xương cùng một số đặc điểm riêng biệt trên cơ thể tên đàn ông trong ảnh phân tích, số người liên quan đến vụ án là năm người trở lên.
Qua khung ảnh, cô đoán, nó được chụp từ nhiều thiết bị khác nhau.
Xem ra bọn họ đã tiến hành giao lưu trao đổi, có thể là bằng nhóm chat hoặc phương thức liên lạc khác.
Được giao lưu với người chung sở thích khiến bọn họ cảm thấy hưng phấn.
Sau một khoảng thời gian liên tục phạm tội, chúng ngày càng to gan, đẩy sự điên cuồng đến cực hạn.
Mức tiêu khiển chúng muốn tăng cao đến đáng sợ, để tìm kiếm kích thích, chúng bắt đầu nghĩ ra thủ đoạn mới.
Nếu mặc kệ để mọi chuyện tiếp diễn, e rằng sẽ đẩy tất cả đến kết quả không thể cứu vớt.
Khung Thương có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch mãnh liệt.
Tay cô run run nhấn chuyển ảnh.
Trong quá trình chuyển ảnh, thật sự không có gì bất ngờ khi trông thấy Từ Man Yên.
Trẻ tuổi xinh đẹp, mạnh mẽ kiên cường là thế, nhưng trong ảnh cô bạn mang bộ dáng hoàn toàn khác.
Đây là nạn nhân duy nhất Khung Thương quen trong trò chơi.
Chợt, cô thấy rất buồn.
Khung Thương tập trung xem ảnh quá mức, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chân dẫm trên thảm cỏ.
Cho đến khi mắt phát giác ra có bóng người xuất hiện trong phạm vi đèn pin chiếu sáng, người đó đã tới rất gần.
Cả người Khung Thương run lẩy bẩy.
Trước tiên, cô ôm chặt máy ảnh vào trong lòng, ai ngờ vừa xoay đầu muốn nhìn thì gáy ăn ngay một gậy.
“A…”
Khung Thương kêu lên, một tay ôm chỗ bị thương, tay kia gắt gao giữ chặt máy ảnh có chứng cứ.
Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ bóng đen lao tới qua tầng nước mắt sinh lý.
Đèn pin chiếu rọi mồn một khuôn mặt tái nhợt của đối phương, ánh mắt cô ta xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng hóa thành giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo gò má.
“Hạng Thanh Khê…” Khung Thương nghiến răng nói: “Cậu điên à?”
“Đưa đồ cho tớ.” Hạng Thanh Khê khóc trông còn đáng thương hơn cô, cầu xin: “Đông Nhan, đưa đồ cho tớ đi!”
Khung Thương nói: “Cậu đang phạm sai lầm đấy!”
Hạng Thanh Khê ném gậy đi, lao tới muốn đoạt đồ trong tay cô.
“Cậu điều tra làm gì? Để chuyện yên lặng trôi qua không phải tốt hơn sao.
Cậu làm thế sẽ hại chết rất nhiều người.” Hạng Thanh Khê bộc phát sức mạnh tiềm tàng, ra sức gỡ ngón tay bấu chặt lấy đồ của cô ra: “Tớ xin cậu! Tớ xin cậu đấy! Đưa tớ.”
“Có trốn tránh bao nhiêu năm thì nỗi sợ ấy vẫn đeo bám ở đằng sau thôi.” Khung Thương nhìn thẳng vào mặt cô ta, giọng nghe bất lực: “Trách nhiệm đôi khi là gông xiềng trói buộc, nhưng cũng có lúc là sợi dây cứu vớt.
Cậu không thử đối mặt thì cả đời này đừng hòng trút được nó.
Tại sao cậu không thử dũng cảm lên một chút! Ngay bây giờ đây, tại sao cậu không thử dũng cảm lên!”
Hạng Thanh Khê gào lên: “Tớ dũng cảm thì có ích gì! Người đầu tiên chết đâu phải bọn họ, người đó là Yên Tử! Là Yên Tử đấy cậu có biết không! Cậu ấy lún chân vào đó rồi, mất hết rồi! Cậu biết không? Cậu ấy làm vậy vì giúp tớ! Cậu buông tha cho cậu ấy đi.”
Khung Thương: “Việc cậu làm không phải đang giúp cậu ấy đâu, việc tớ làm cũng không hề hại cậu ấy.
Cậu nghĩ xa hơn chút đi!”
“A! Cậu đừng nói nữa!” Hạng Thanh Khê thét chói tai, đẩy đầu Khung Thương quay sang bên cạnh.
Xẻng nhỏ Khung Thương mua đặt ngay cạnh.
Cả người cô mất hết sức lực nên chẳng tránh được, đụng thẳng vào.
May thay, cái xẻng đó không sắc, mà sau một khoảng thời gian đào xới, bùn đất bám trên đó khá nhiều.
Giờ Khung Thương chẳng cảm nhận được đau đớn, nhưng vẫn cảm giác được có chất lỏng ấm nóng chảy từ trán xuống.
Hạng Thanh Khê không chú ý đến tình trạng của cô, nhân cơ hội đoạt máy ảnh về tay mình.
“Xin lỗi… Tớ xin lỗi…” Hạng Thanh Khê lẩm nhẩm nói, ôm đồ vào trong lồng ngực, lùi từng bước về phía sau: “Xin lỗi… Đông Nhan… hãy quên đi!”
Khung Thương gắng gượng hé mắt, tầm mắt mơ hồ thấy bóng người hoảng hốt bỏ chạy.
Bóng dáng ấy và hình ảnh trong trí nhớ cô chồng lên nhau.
Bóng tối lần nữa bao phủ.
Tay Khung Thương run mạnh.
Cô nâng tay lên ôm lấy đầu mình, đau khổ rên rỉ.
Hồi lâu sau, cô bình tĩnh lại, cử động cơ thể đầy mồ hôi.
Cô điều chỉnh tư thế, nằm ngẩn ra trên mặt đất.
Chợt, một suy nghĩa lóe lên trong đầu.
Cô quờ quạng tay dưới đất tìm điện thoại, cầm lấy nó gọi cho người ngay đầu danh bạ.
“Tít…tít…
Sóng âm điện thoại trong đêm tối vang lên cực rõ ràng.
Không đến ba hồi chuông, đối phương đã nhận điện.
“Alo.”
Giọng đàn ông tràn ngập sức sống xua tan hơi lạnh trong đêm.
Tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt Khung Thương.
Cô thì thào gọi: “Hạ Quyết Vân…”
Hạ Quyết Vân đầu bên kia chết sững mất mấy giây mới nói: “Sao tự dưng cô lại gọi tên thật của tôi? Không phải trò chơi đã chắn thông tin thật rồi à?”
Trước Khung Thương không bao giờ gọi điện thoại.
Cô toàn nhắn tin.
Hạ Quyết Vân mở loa ngoài, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng hít thở yếu ớt cùng tiếng gió.
Anh thả chậm tốc độ nói, hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Khung Thương ho khan: “Ở trường.”
Hạ Quyết Vân nhanh nhẹn đổi quần áo, lấy chìa khóa, chạy ra khỏi nhà, dịu dàng hỏi: “Chỗ nào trường học?”
Khung Thương thuận miệng đáp: “Bãi đất trống sau ký túc xá.”
Hạ Quyết Vân: “Giờ tôi tới đó.
Cô ổn chứ?”
“Tạm ổn.” Giọng cô rầu rĩ: “Hơi mệt.”
Hạ Quyết Vân khởi động xe, nói: “Tôi đến ngay, chờ tôi mười phút… à không, năm phút là đủ rồi.
Cô nói gì đi… kể chuyện cười cũng được, tôi hi sinh thân mình nghe một lúc.”
Anh không hỏi Khung Thương xảy ra chuyện gì, không cắt đứt cuộc gọi, đặt điện thoại trong chế độ gọi lên trên giá và nhanh chóng phóng xe qua, biểu hiện vừa kiên nhẫn lại lịch sự.
Khung Thương lặng thinh nhìn ký hiệu xanh lục di chuyển trên màn hình, nghe tiếng động đầu bên kia lòng không hiểu sao thấy an tâm, gác lên cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
*
Hạ Quyết Vân trèo tường vào trong, chạy thẳng ra bãi đất trống phía sau, phát huy thành tích vượt chướng ngại vật tốt nhất trong đời.
Đèn đường ở Nhất Trung hỏng mấy cái, chạy đến sân sau thì không còn bất cứ nguồn sáng nào.
Hai bên đường cỏ mọc cao nửa mét, mờ mờ ảo ảo, đung đưa theo gió.
Hạ Quyết Vân không rảnh quan tâm cảnh vật xung quanh, bởi vì chạy nhanh chạy vội, bên tai anh chỉ nghe được tiếng thở gấp gáp của chính mình, chẳng nghe được tiếng côn trùng rả rích.
Chờ khi đến gần chấm tròn trên định vị, quả nhiên anh thấy có người nằm cuộn tròn trên mặt đất.
“Vương Đông Nhan?” Hạ Quyết Vân sốt sắng đến quên cả hô hấp, ngồi xổm xuống cạnh cô, nhỏ giọng gọi tên: “Vương Đông Nhan?”
Anh đặt tay lên vai cô, tính xem xét tình huống đối phương.
“Bóng đen” giật mình tự cử động, ấn xuống nút ngón tay đang đè, màn hình sáng lên.
Ánh sáng xanh nhạt tỏa từ điện thoại ra hắt từ cằm cô lên, chiếu cho gương mặt vốn đã tái nhợt biến thành trắng bệch không chút sức sống.
Máu trên trán bết lại lấm lem, từ vết thương vẫn rỉ ra chút máu chưa khô.
Dù Hạ Quyết Vân có là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, người truyền lửa cho khoa học thì cũng không nhịn được run rẩy khi nhìn thấy cảnh này.
Khung Thương chậm rãi nhả chữ: “Anh làm tôi sợ muốn chết.”
Hạ Quyết Vân: “…”
Đệch… Mẹ nó chứ, cô có tư cách gì mà nói vậy?
Khung Thương tiếp tục nói: “Đêm khuya tự dưng có người đến.”
Biểu cảm mặt anh dần trở nên hung dữ.
Cô khoa chân múa tay: “Gõ một gậy vào đầu tôi.”
Hạ Quyết Vân: “À.”
Khung Thương đau quá: “Ai da.”
Hạ Quyết Vân: “…”
Anh phủi bùn đất trên người Khung Thương, kiểm tra thử tay chân cô xem có bị thương không, hỏi: “Chân cô bị thương à?”
Khung Thương đáng thương nói: “Không.”
“Vậy cô nằm đây làm gì?” Hạ Quyết Vân kêu lên: “Nửa đêm rừng núi hoang vu heo hút thế mà cô cũng dám nằm?”
“Tôi bị dọa sợ, chân mềm nhũn.
Với cả chỗ này tối quá, tôi không dám đi.”
Khung Thương nói rất nghiêm túc nhưng phối hợp với ngữ điệu và biểu cảm của cô lại tạo cho người khác cảm giác cô đang đùa cợt.
Song, cô còn tự chế giễu bản thân: “Giống như mơ một giấc mơ, dù tỉnh nhưng không dám động.”
Hạ Quyết Vân bị cô chặn họng đến nghẹn lời.
Vốn anh định buông lời chế nhạo cơ mà ánh mắt Khung Thương trống rỗng, đau thương làm anh không nỡ, mọi lời muốn nói bỗng chốc tan thành mây khói.
“Anh ngồi đây với tôi một lúc đi.” Khung Thương nói: “Tôi cần suy ngẫm.”
Thế là, Hạ Quyết Vân ngồi xuống bên cạnh Khung Thương, chờ cô khởi động lại đại não.
Lát sau, anh chơi xong ván game rồi quay sang thấy người bên cạnh giữ nguyên tư thế cũ.
Cô lặng yên, à nói đúng hơn là chết lặng nhìn chăm chăm một chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Quyết Vân chưa từng gặp vẻ mặt này của cô trước đó.
Trong suy nghĩ của anh, Khung Thương là một thiên tài, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của cô.
Hạ Quyết Vân huých vai vào cô, hỏi: “Cô nghĩ gì thế?”
Khung Thương chậm chạp phản ứng lại: “Ừm… Chứng cứ bị cướp mất rồi.”
“Ừm.” Hạ Quyết Vân nghiêng người, gảy gảy tóc mái dính bết trên trán cô: “Không sao.
Đấy dù sao cũng là việc nên làm của cảnh sát.
Cô suy nghĩ vẩn vơ gì thế?”
Khung Thương ngước mắt nhìn anh.
Lát sau, Hạ Quyết Vân nói: “Đứng lên đi.
Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Khung Thương: “Tôi…”
Hạ Quyết Vân khom lưng: “Tôi cõng.
Lên đi.
Đừng để mức muốn tự sát chưa đạt tối đa đã chết vì nhiễm trùng vết thương hở.”
Khung Thương gượng gạo nói: “Cũng đúng.”.