Linh Vực

Chương 44: Áp lực nặng nề





Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi vừa đi vừa trò chuyện với nhau, chầm chậm về Lăng gia trấn.

Mới vào tới đầu trấn, hai người đã nghe thấy âm thanh chói tai của Đỗ Kiều Lan đang chửi bậy bạ vọng ra từ đình viện của Lăng gia chủ.

Lăng Ngữ Thi biến sắc, nói với Tần Liệt: “Ngươi về nghỉ trước, ta qua xem chuyện gì xảy ra.” Nói rồi vội vã đi ngay.

Nhà của Lăng Thừa Nghiệp nằm ngay trung tâm Lăng gia trấn, bên cạnh diễn võ trường, nhà ông ta cũng là nhà thờ tổ của Lăng gia, trước nay đều dành cho gia chủ ở.

Lúc này, từ phía ấy đang truyền tới tiếng cãi lộn kịch liệt, rất nhiều tộc nhân Lăng gia đang tụ tập lại xem náo nhiệt.

Tần Liệt sửng sốt, nghĩ nghĩ, ánh mắt đờ đẫn hẳn đi, rồi hờ hững đi về phía ấy.

Chẳng bao lâu, hắn đã tới nơi đang cãi vã diễn võ trường đằng sau đại viện Lăng gia.

Hắn thấy đám Lăng Phong, Lăng Hâm đã ở đó, đứng sau lưng Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Ngữ Thi thần sắc lo lắng chạy tới sau, đang thầm thì hỏi em gái.

Đỗ Kiều Lan, Đỗ Kỳ Sơn, Đỗ Hằng và một đám võ giả do Đỗ Hải Thiên sai tới đứng đối diện Lăng Thừa Nghiệp, đang chỉ vào Lăng Huyên Huyên cay nghiệt nhục mạ.

Bên cạnh người Đỗ gia, Đỗ Phi đang nằm trên cáng, sắc mặt trắng bệch như giấy, trông như thể trọng thương sắp chết.

Trên mặt Lăng Thừa Nghiệp có vài vết cào, giống như bị Đỗ Kiều Lan khóc lóc om sòm đả thương.

Ba tộc lão Lăng Khang An, Lăng Tường, Lăng Bác cũng ở đó, thần sắc nghiêm trọng, đang khuyên bảo hai bên.

Quanh sân, nhiều tộc nhân Lăng gia tụ tập lại, đều chỉ vào mẹ con Đỗ gia chỉ trích, thần sắc phẫn nộ.

Tần Liệt lắng nghe một hồi, dần dần hiểu rõ.

Đêm hai hôm trước, Đỗ Phi thừa dịp Lăng Huyên Huyên ngủ, phun khói mê, muốn mưu đồ bất chính với Huyên Huyên, bị Huyên Huyên phát hiện. Đỗ Phi chỉ có tu vi luyện thể lục trọng thiên nên bị Lăng Huyên Huyên đánh trọng thương, xương sườn gãy mấy cái, vật quan trọng của nam nhân cũng bị đạp một cước, có thể bị phế…

Sau đó Đỗ Kiều Lan giận tím mặt, mắng Lăng Huyên Huyên vu oan con mình, cố ý hạ độc thủ.

Ngay trong đêm ả và Lăng Thừa Nghiệp thiếu điều đánh nhau. Lăng Thừa Nghiệp nghe nói Đỗ Phi muốn làm bậy với Lăng Huyên Huyên cũng lửa giận ngút trời, đánh náo túi bụi với Đỗ Kiều Lan, sau ba tộc lão ngăn cản mới tách ra.

Đỗ Kiều Lan về nhà kiểm tra thương tích Đỗ Phi, thấy vết thương quá nghiêm trọng, nên nhiều lần xông tới dây dưa đại náo.

Tính cả lần hôm nay, đã là bốn lần rồi…

“Lăng Thừa Nghiệp! các ngươi khi dễ chúng ta cô nhi quả mẫu, khi chúng ta không có người hả? Được! các ngươi chờ đó cho ta, người nhà mẹ ta sẽ tới đây ngay!” Đỗ Kiều Lan giương nanh múa vuốt, gầm rú như sư tử cái: “Đường ca ta chiều nay sẽ tới, để ta xem đến lúc đó Lăng Thừa Nghiệp ngươi còn diễu võ dương oai được hay không? Con tiểu tiện tỳ dám ác ý hãm hại con ta, đánh con ta thành thế này, ta tuyệt không tha cho các ngươi!”

“Ngươi mới là đồ tiện tỳ! cả nhà Đỗ gia ngươi đều là đồ chó hoang, đồ đê tiện!” Lăng Huyên Huyên mắt đỏ bừng, không chút yếu thế mắng lại, nghiến răng nghiến lợi cũng không thua gì một con hổ mẹ.

“Con ngươi thật đáng đời! Lăng Ngữ Thi hỏi ra sự tình, mặt mũi lạnh băng, trừng mắt mắng Đỗ Kiều Lan: “Đỗ Phi làm ra chuyện như thế, chưa giết chết đã là khách khí lắm rồi, Huyên Huyên nói như thế nào cũng là em gái nó, mà dám làm điều đó, ngay cả súc sinh cũng không bằng!”


DMCA.com Protection Status