Linh Vực

Chương 34: Điên cả rồi sao?



- Ngươi muốn xem tấm chắn này sao? Linh trận đồ bên trong đã bị hỏng, hiện tại không thể đưa linh lực vào, có gì để xem chứ?

Lưu Diên nghi hoặc khó hiểu nói.

Không những Lưu Diên mê hoặc, Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, đám người Lăng gia cũng cổ quái nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại có hứng thú với linh khí của Lưu Diên.

- Tò mò.

Dưới ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Tần Liệt hờ hững nói.

Lưu Diên ngạc nhiên nhìn kỹ gương mặt trẻ tuổi kia, sau đó gật gật đầu đưa tấm chắn cho hắn:

- Dù sao cũng đã hỏng, ngươi muốn xem thì cứ xem đi. Tấm chắn này ta dùng hai ngàn điểm cống hiến để đổi, là tích lũy ba năm của ta, hiện tại hỏng thành như này, ta cũng đau lòng a.

Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Tần Liệt đón lấy tấm chắn, vừa vào tay, cảm giác dày nặng nhanh chóng ập đến. Hắn thả tấm chắn xuống, ngón tay vuốt ve hoa văn kỳ dị bên trên, vừa cảm nhân hoa văn vừa đưa linh lực và tinh thần lực vào trong điều tra tình huống.

Tinh thần lực tiến vào trong đó liền phát hiện linh trận đồ trong tấm chắn là hỗn hợp tụ linh và tăng phúc trận đồ. Hai linh trận đồ này đơn giản hơn nhiều trận đồ "tụ linh" và "tăng phúc" trong Trấn Hồn châu.

Thời gian này, hắn một mực tìm hiểu linh trận đồ "tăng phúc" bên trong Trấn Hồn châu. Hiện nay, hắn đã sắp nhớ hết trận đồ "tăng phúc", cho nên vừa nhìn cái là hắn nhận ra ngay.

Hai trận tu linh, tăng phúc tràn ngập tấm chắn, tăng phúc khắc ở bên trong tụ linh, hắn cẩn thận tìm hiểu thì thấy phần hỏng chỉ là trận đồ "tụ linh". Trong đó có vài đường nét bởi vì bị công kích mạnh là ngưng trệ linh lực đưa vào, nên Lưu Diên không thể rót linh lực vào. Tụ linh không thể vận chuyển, linh lực không thể tiến vào, trận đồ tăng phúc cũng theo đó mất đi tác dụng, làm linh khí này bị hỏng!

Hai linh trận đồ trong tấm chắn theo hắn thấy vô cùng đơn giản, chỉ là một phần nhỏ trận tụ linh, tăng phúc hắn nhớ. Nhưng hai trận đồ này vẫn có công dụng tụ linh, tăng phúc, nếu như có thể chỉnh sửa lại, làm thông mạch tắt thì linh khí này lại có thể sử dụng.

Tần Liệt ngón tay khẽ xoa mặt chắn, hai mày cau lại, thần tình chuyên chú ngầm suy nghĩ.

Đám người Lưu Diên cũng nghi hoặc, chỉ cảm thấy động tác của hắn vô cùng kỳ quái, không giống chăm chú xem xét mặt chắn.

- Lưu ca, người Toái Băng phủ còn đang truy đuổi, chúng ta ban đêm tuy nhanh hơn họ, nhưng không thể bỏ lỡ thời gian được. Ta nghĩ chúng ta nên đi tiếp.

Cao Vũ nghiêm mặt nói.

Lưu Diên gật gật đầu nói:

- Ừm, quả không thể dừng một chỗ thời gian dài được.

- Tần Liệt, ngươi dẫn đường tiếp đi, chúng ta đi theo ngươi.

Lần này Lăng Hâm chủ động lên tiếng.

Tần Liệt đang sa vào trầm tư bị hắn đánh thức, liền trả lại tấm chắn rồi nói:

- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lại tìm vị trí an toàn.

- Vì sao do hắn dẫn đường?

Một võ giả Cao gia bất mãn nói.

- Bởi vì nhờ hắn dẫn đường, chúng ta dù đi đường vòng nhưng không gặp linh thú lần nào, cũng không ai bị thương!

Lăng Hâm hừ lạnh đáp.

Lời vừa nói ra, Lưu Diên và Cao Vũ đều kinh ngạc, hai người khẽ nhìn nhau sau đó Lưu Diên nói:

- Vậy được, chúng ta theo Tần Liệt!

- Vậy thì đi thôi.


DMCA.com Protection Status