Linh Vực

Chương 32: hai tầng lực lượng



Phùng Dật vừa lui, Phùng gia tan vỡ đã thành định cục, theo Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Hâm ra sức chém giết, tộc nhân Phùng gia chưa kịp rút lui rất nhanh đã bị đánh chết. Tần Liệt cũng không tiếp tục tham chiến, hắn đi đến nhặt Thanh Dực phủ lên, phát hiện rìu vẫn chưa bị phá hư, vẫn có thể sử dụng tiếp nên thầm may mắn trong lòng.

"Phùng Dật là luyện thể tầng tám, xem ra cũng không phải quá mạnh, cứng chọi cứng với ta cũng không hơn là bao."

Hắn ngầm suy nghĩ trong lòng, nhớ lại chiến đấu lúc trước, lại vận chuyển linh lực, lập tức hai mắt sáng ngời. Hắn phát hiện khi hắn vận chuyển linh lực, linh lực trong linh hải ở đan điên trào dâng, theo gân mạch tiến hướng cánh tay hắn, sau đó thông qua lòng bàn tay, ngón tay phóng thích.

Nhưng đây không phải toàn bộ lực lượng của hắn! Trong khi những linh lực kia di chuyển, từ gân mạch, máu thịt, xương cốt thậm chí là nội tạng hắn có từng tia sấm sét lưu chuyển gia nhập vào linh lực, điều này làm linh lực cuồng bạo cương mãnh, chẳng những tăng cường năng lực linh lực, mà còn giúp linh lực mang theo sấm sét, uy lực tăng mạnh!

Hắn đột nhiên hiểu ra. Năm năm này, hắn thông qua cửu thiên lôi đình tôi luyện thân thể những lôi điện này tiến vào thân thể hắn không chỉ rèn luyện thân thể hắn, mà còn ẩn giấu trong thân thể hắn, thành một lực lượng khác ngoài linh lực của hắn!

Lực lượng sấm sét này có thể bạo phát khi hắn chiến đấu, tăng mạnh chiến lực của hắn! Vốn hắn chỉ có cảnh giới luyện thể tầng bảy, nhưng có thêm lực lượng này, linh lực của hắn tăng mạnh, có thể chiến đấu cùng Phùng Dật mà không rơi xuống hạ phong. Chính vì như thế mà hai người Phùng Kiệt, Phùng Luân không thể phản kháng.

"Ra là như vậy, xem ra khổ luyện mấy năm nay là xứng đáng! thiên lôi cức không chỉ tăng cường lực lượng thân thể, còn giúp ta có lực lượng sấm sét, quả nhiên cuồng bạo bá đạo!"

Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, khóe miệng khẽ nở nụ cười vui vẻ, sau đó dưới tình huống không vận chuyển thiên lôi cức, hắn thử điều khiển linh lực. Linh lực tương đối ôn hòa dần thoát khỏi linh hải, dần tiến đến lòng tay hắn, sau đó tiến vào Thanh Dực phủ.

Phù! Thanh Dực phủ đột nhiên tỏa vầng sáng xanh mênh mông, hắn cẩn thận tìm tòi cũng không thấy tia lôi điện nào tiến vào Thanh Dực phủ.

Quả nhiên, nếu không vận chuyển thiên lôi cức, linh lực thân thể tuôn ra là bình thường, sẽ không phá hoại linh khí.

"Lại là linh khí cấp thấp, tụ linh trận đồ đơn giản, không khác gì đoản mâu…"

Dùng tinh thần lực khẽ cảm giác, Tần Liệt lại thất vọng lần nữa, hắn lập tức thu hồi linh lực, xách theo Thanh Dực phủ đi hướng mọi người.

- Tần Liệt! Tên chết tiệt nhà ngươi rất xấu tính a, không ngờ lừa chúng ta lâu như vậy! Ngươi nói xem, có phải ngươi một mực giả ngốc, coi chúng ta như trò cười không?

Lăng Ngữ Thi còn chưa kịp nói gì, Lăng Dĩnh đã cướp lời nói trước, trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập kích động.

- Thật không ngờ Tần Liệt ngươi mạnh như vậy!

Lăng Tiêu hưng phấn nói.

- Tiểu tử nhà ngươi thật là…

Lăng Phong đi lên trước, cười đấm lên ngực hắn.

- Lần này… nếu không nhờ ngươi, chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Lăng Ngữ Thi hai mắt tỏa sáng nói.

- Lăng Dương chết rồi.

Lăng Hâm là người duy nhất không tiến lên, hắn chỉ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu khẽ nói.

Tần Liệt nhìn hắn từ xa, khẽ đi tới, rồi hờ hững nói:

- Vậy hãy sống thật tốt, giết sạch người Phùng gia báo thù cho hắn!

Lăng Hâm bỗng ngẩng cao đầu, nhìn thật sâu vào hắn, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó hiểu rồi trầm giọng nói:

- Ta, Lăng Hâm thiếu ngươi một mạng! Sau này nhất định sẽ trả lại!

Tần Liệt kinh ngạc lắc đầu nói:


DMCA.com Protection Status