Ngay khi Bùi Cẩn Thiên âm mưu đưa Lý Kiệt Tốn anh dũng trở về, một cuộc điện thoại từ Las Vegas đã đánh thức Bùi Nguyên Minh khỏi giấc ngủ trưa.
Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Bùi Nguyên Minh vô cùng kinh ngạc.
Đổ vương Hòa Thanh Phong ông ta quả thực là một lão cáo già, trước đây vẫn luôn nói rằng muốn chính thức đem tấm đổ bài của khu giải trí Lân Mộc cho anh.
Hơn nữa, quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và nhà họ Hòa đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi, mọi người đều cùng một phe với nhau, cho nên chuyện này cũng coi như là rồi.
Có điều bây giờ Hòa Thanh Phong lại chủ động gọi điện đến khiến trong lòng Bùi Nguyên Minh dấy lên một dự cảm không lành.
Suy cho cùng thì nếu không có việc gì thì lão cáo già Đổ Vương này cũng sẽ không gọi cho anh.
Đắn đo một lúc, đến khi chuông điện thoại lần thứ hai reo lên, Bùi Nguyên Minh mới nhấc máy.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như sợ Bùi Nguyên Minh phát hiện ra điều đó, tiếng thở đột ngột dừng lại, rất nhanh chóng Hòa Thanh Phong cười đầy sảng khoái, nói:
“Cậu Minh, sao lâu vậy rồi cậu không liên lạc với tôi thế?”
“Sau khi tới Cảng Thành vui chơi một trận thỏa thích chẳng lẽ cậu sẽ quên Đổ Thành bây giờ đã là địa bàn của cậu, vui quên lối về rồi sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói:
"Ông Phong, có chuyện gì ông cứ nói, không cần phải nhiều lời như vậy đâu”.
Ở đầu dây bên kia, khóe miệng Hòa Thanh Phong khẽ giật giật, sau đó cười cười nói:
"Cậu Minh, Thực ra cũng không có chuyện gì to tát cả"
“Không có chuyện gì to tát?” Bùi Nguyễn Minh cười nói:
“Không có chuyện gì to tát thì làm sao đường đường là một Đô Vương như ông lại trực tiếp gọi điện thoại cho tôi thế này, tôi thấy ông rất mong tôi vĩnh viễn không bao giờ quay lại Đô Thành đúng không?”
Hòa Thanh Phong ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó vẫn kiên trì nói:
“Thật ra cũng không coi là chuyện gì to tát cả, chỉ là định dùng tấm đổ bài của cậu để đưa cho một vị khách thối”
“Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi đã sắp xếp người nghĩ cách để giải quyết vị khách khó tính này rồi!”
"Suy cho cùng, chúng tôi mở khu vui chơi giải trí, sợ gì có người đến chơi cá cược phải không?”
Hòa Thanh Phong bề ngoài thì thể hiện không có gì nghiêm trọng nhưng ngữ điệu trong lời nói lại bình tĩnh.
Có điều trong lòng Bùi Nguyên Minh hiểu rõ nếu không phải gặp chuyện khó giải quyết thì lão cáo già này sẽ không bao giờ gọi điện cho mình.
Im lặng một lúc, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói:
“Muốn đưa tấm đổ bái của tôi?”
"Ông Phong, không phải ông đã quên việc này rồi sao?”
"Sao vậy, bây giờ gặp rắc rối không thể giải quyết mới nhớ đến nó sao?”
Hòa Thanh Phong cười đầy gượng gạo rồi nói:
“Cậu Minh, cậu đừng đùa thế chứ”.
"Tôi thật sự vẫn muốn đem toàn bộ đổ bài của khu giải trí Lân Mộc đưa cho cậu mà” “Có điều mấy thằng con bất hiếu của tôi đã phân đổ bài ra thành quá nhiều thị phần”
“Mấy ngày nay, tôi vẫn liên tục thu mua những thị phần đó, cũng là để có một tấm đổ bài hoàn chỉnh đưa cho cậu”
“Nhưng mà, lúc tôi muốn thua mua phần cuối cùng trong mười phần thì đã xảy ra sự cố"
“Đối phương không muốn bán cho nhà họ Hòa chúng tôi”
“Bọn họ yêu cầu hai bên sẽ dùng để thành làm phương thức quyết chiến và cá cược để giải quyết vấn đề”
“Nhà họ Hòa chúng tôi vốn kinh doanh trong ngành này, đương nhiên sẽ không sợ điều đó.”
Nhưng chúng tôi không ngờ rằng, chúng tôi và đối phương đã cá cược với nhau bốn ngày liên tiếp rồi” Trong bốn ngày này, chúng tôi đã thua mất 40% số thị phần đó.
“Đơn giản mà nói thì là số thị phần mà mấy ngày qua nhà họ Hòa chúng tôi thu mua được đều bị rơi vào tay đối phương cả rồi”
"Đêm nay, đối phương sẽ lại tới.
Theo thỏa thuận thì sẽ cược 10% thị phần mỗi ván, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e rằng không bao lâu nữa, chúng tôi sẽ mất sạch đổ bài vào tay đối phương mất”
- -----------------.