"Tôi sao?”
Nghe Bùi Văn Cẩn hỏi thế, Bùi Nguyên Minh hơi ngẩn ra một chút, sau đó, anh bật cười nói: “Bùi Môn chủ thật sự muốn nhờ tôi chỉ dạy hay là đang chuẩn bị khảo sát tôi thế?”
Bùi Văn Cẩn hứng thú hỏi lại: “Nếu thật sự muốn nhờ cậu chỉ dạy thì sao? Mà nếu muốn khảo sát cậu thì lại thế nào?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu thật sự là nhờ tôi chỉ bảo, vậy thì tôi sẽ nói với ông câu này, hãy tìm đường sống trong chỗ chết.
Còn nếu chỉ đơn thuần là khảo sát tôi, vậy tôi sẽ nói với ông rằng, cứ để nguyên thế này là được rồi.
Chẳng qua là con đường mà tôi đang nói tới đây, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ xíu thôi, thì e rằng kết quả cuối cùng sẽ không tốt lắm đầu.
Đương nhiên, nếu Bùi Môn chủ có đủ quyết đoán và năng lực để chèn ép toàn bộ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, vậy thì mặc kệ là ông làm gì cũng đều đúng hết.”
"Tìm đường sống trong chỗ chết? Không phá hủy thì không thể xây dựng được? Đau dài không bằng đau ngắn sao?”
Bùi Văn Cẩn lẩm bẩm, đối với ông ta thì đám người Bùi Cửu Thiên chính là khối u ác tính của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, đã thế còn là loại khối u đã ăn sâu vào trong xương tủy nữa kìa.
Nếu như muốn khoét khối u ác tính này ra, vậy thì nói không chừng Bùi Môn sẽ sụp đổ, có thể ông ta cũng sẽ bỏ mạng.
Nhưng nếu không bóp nát khối u ác tính này đi thì Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cũng sẽ lay lắt qua ngày, có khi còn vì chuyện này mà hoàn toàn tụt dốc không phanh nữa.
Chỉ tiếc là nhân vật anh hùng cả đời như Bùi Văn Cẩn cũng không thể hạ quyết tâm được.
Ngày hôm nay, Bùi Nguyên Minh đã giúp ông ta tỉnh táo lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, phải phá tan thì mới có thể gây dựng lại được.
“Vậy nếu như tôi định tìm đường sống trong chỗ chết thì không biết là cậu Bùi có thể giúp tôi một tay được không?” Hai mắt Bùi Văn Cẩn sáng ngời nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, nói: “Đây là việc nhà của Bùi Môn, tôi thò tay vào có vẻ không được thích hợp cho lắm đâu.”
"Không, cậu thích hợp.
Cậu là Thể tử của nhà họ Bùi ở Đà Nẵng, từ một góc độ nào đó mà nói thì cậu cũng là người của Bùi Môn”.
"Cậu không chỉ có thể nhúng tay vào, mà còn có thể lên cầm quyền nếu cậu muốn nữa kìa”.
Bùi Văn Cẩn còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Đường Lân Nhã đi từ phòng khách qua, bà nheo mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh và nói: "Nếu như cậu Bùi đồng ý lên nắm quyền, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Đường Lan Nhà tôi đây tình nguyện ủng hộ cậu hết mình!”.
Lúc Đường Lân Nhã nói câu này, vẻ mặt của bà ấy vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là chỉ cần Bùi Nguyên Minh gật đầu một cái thì bà ấy nhất định sẽ dốc hết sức lực hỗ trợ anh.
Bùi Nguyên Minh cười, nói: “Phu nhân Đường nói đùa rồi.
Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas có vô số nhân tài, làm gì tới lượt một người ngoài như tôi lên nắm quyền cơ chứ? Huống hồ tôi nói những lời này với Bùi Môn chủ cũng không có mục đích gì khác, tôi chỉ đang đưa ra một lời đề nghị mà thôi.
Nếu như tôi muốn lên cầm quyền thì chẳng phải là mọi người sẽ cho rằng tôi nói những lời này là có ý đồ khác sao?”
“Cậu Bùi không cần phải như thế?
Bùi Văn Cẩn nghiêm túc nói: "Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết mà cậu nói tôi cũng đã từng nghiêm túc suy nghĩ đến rồi, chẳng qua là tôi cứ chần chừ mãi không hạ quyết tâm được thôi.
Bây giờ cậu nói với tôi những lời này đã giúp tôi đưa ra quyết định được rồi.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng cậu Bùi hãy làm người tốt cho đến cùng, tiễn Phật tiến đến Tây Thiên đi.
Cậu có thể nói cho tôi biết nếu đá Bùi Cửu Thiên xuống ngựa thì người nào có thể lên nắm quyền được không? Ít nhất thì hiện tại trong thế hệ thứ hai của Bùi Môn không ai có uy tín hơn cậu ta cả!”
Vẻ mặt của Bùi Văn Cẩn cực kỳ nghiêm nghị, ông ta nghiêm túc đặt câu hỏi với Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì đây là tình huống vô cùng khó khăn mà Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đang gặp phải, làm sao ông ta có thể hạ quyết tâm nếu như không có cách giải quyết và đường lui cơ chứ?
| Bùi Nguyên Minh cười nói: “Bùi Môn chủ, ông đúng là ếch ngồi đáy giếng mà, thật ra ông đã nuôi dưỡng được một người thừa kế rất tốt từ lâu rồi, chẳng qua là ông vẫn luôn không thèm để ý đến cô ấy mà thôi.
Người này chính là Bùi Diễm Lan”
- -----------------.